Chương 201:
“Giải tắt cả đi, thẩm vần hét.”
Dương Kiếm Hùng xua tay: “Bắt thứ nên bắt, giết thứ nên giết.”
Dựa theo chỉ thị của Dương Kiếm Hùng mà thông báo ra bên ngoài, toàn bộ công ty Thanh Sơn đều náo loạn hét cả lên.
Năm mươi mấy người lần lượt bị bắt còn có mười mấy người giữ vũ khí thì bị xử ngay tại chỗ, bọn họ ngang ngược mà tắn công một cách dã man.
Sau đó, rất nhiều sổ sách và video bị kiểm soát, cảnh sát từ trong đội ngũ huấn luyện đã phát hiện ra mười hai tên tội phạm vượt ngục.
Những tội ác của công ty Thanh Sơn hoàn toàn bị bại lộ.
“Lưu Phú Qúy với Trần Tiểu Nguyệt không sao chứ?”
Ở bên ngoài trụ sở Thanh Sơn, trong xe cảnh sát Diệp Phi vừa ăn sandwich vừa hỏi Dương Kiếm Hùng.
“Yên tâm, viên đạn của cậu ta đã được lấy ra rồi, Trần Tiểu Nguyệt cũng đang được chuyên gia trấn an.”
Dương Kiếm Hùng nói hết toàn bộ những gì mà Diệp Phi muốn biết ra: “Tôi còn để hai cô y tá chăm sóc Đường Nhược Tuyết với lại cũng phái người âm thầm bảo vệ sự an toàn của cô ấy.”
“Loại chuyện lật thuyền trong mương như đêm nay tôi tuyệt đối sẽ không để nó phát sinh thêm lần nào nữa.”
“Chú em cậu chịu uất ức rồi.”
Một đêm sóng gió này khiến cho Dương Kiếm Hùng triệt để đón nhận Diệp Phi.
“Chuyện nhỏ thôi mà.”
Diệp Phi hơi nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài: “Xử lý bọn họ thế nào?”
“Bỏ tù thôi.”
Dương Kiếm Hùng không có nửa phần giấu giềm Diệp Phi nói: “Không phải tôi lợi dụng việc công để trả thù việc tư thế nhưng Mạnh Giang Nam với Tư Đồ Tĩnh bọn họ cũng phạm không ít tội.”
“Về phần Mạnh Đại Quân, tội mà anh ta phạm phải thì lại càng nhiều không chỉ phi pháp cưỡng bức người vô tội, ép người lương thiện thành gái, tàn sát người khác, hơn nữa lại còn giấu không ít tội phạm.”
“Đội ngũ an ninh trong công ty của anh ta, có người có tiền án tiền sử, người thì được thả ra nhưng thân lại từng .
mang bao nhiêu là tội danh, người thì đang lẩn trồn, tóm lại là loại người nào anh ta cũng thu nhận.”
“Mạnh Đại Quân ngay cả đồ phu(*) đêm mưa cũng thu nhận.”
(9) Người làm nghề sát sinh.
Trong mắt Dương Kiêm Hùng hiện lên một tia nồng cháy: “Lần này anh ta không đen thì ai đen đây?”
“Đồ phu đêm mưa?”
Diệp Phi hơi nhíu mày: “Sao lại cảm thấy có chút quen vậy: nhỉ?”
Dương Kiếm Hùng cười một tiếng: “Nhất định là cậu thấy quen rồi, bởi vì năm ngoái ở trên báo có tuyên truyền nửa tháng, bọn họ đều là tội phạm truy nã ở Trung Hải.”
Diệp Phi vỗ đầu nghĩ tới cái gì đó, đồ phu đêm mưa là năm kẻ biến thái giết người liên hoàn, bốn nam một nữ, đặc biệt là kẻ sát nhân từ đêm mưa đi ra.
Không phải là người đàn ông lái xe taxi bắt cóc những người phụ nữ độc thân thì cũng là nữ giả mang thai đánh thuốc mê những cô gái tốt bụng qua đường.
Anh có chút kinh ngạc: “Tôi nhớ rồi, cảnh sát hình như đã hạ gục bọn họ rồi vậy sao họ vẫn sống?”
“Năm ngoái cảnh sát quả thực là đã vây bắt bọn họ thế nhưng cũng chỉ có thể hạ gục được hai người đàn ông, còn ba người kia thì lại thừa dịp đêm mưa mà chạy thoát từ ống thoát nước.”
Dương Kiếm Hùng lại tiếp tục chủ đề: “Chúng tôi đã lục soát toàn thành phó, tìm một tháng trời mà vẫn không tìm thấy bóng dáng của bọn chúng, còn cho rằng bọn chúng đã chạy thoát khỏi Trung Hải rồi.”
“Không ngờ tới, bọn chúng lại trốn ở bộ phận huấn luyện của công ty Thanh Sơn.”
Trên khuôn mặt của anh ta hiện lên một sự tiếc nuối: “Vừa mới bắt thì bọn họ lại không kháng cự mà việc đầu tiên bọn họ làm lại là tận dụng trời mưa mà chạy mắt từ ống thoát nước.”
Diệp Phi hiểu ra: “Hóa ra là như vậy.”
“Chú em có những chuyện cậu không cần nghĩ quá nhiều, cậu cũng sẽ không bị cuốn vào.”
Dương Kiếm Hùng cười: “Sẽ không có ai biết đêm nay cậu xuất hiện ở đây.”
Gặp nhau vài lần anh ta ít nhiều cũng biết tính Diệp Phi, tên tiểu tử này không thích người khác chăm chú nhìn cậu ta, lại càng không thích dính vào chuyện ân oán giang hồ.
Diệp Phi cười: “Rất tốt, tốt nhất là coi như tôi không hề tồn tại đi, bao gồm cả khẩu cung của Mạnh Giang Nam với Tư Đồ Tĩnh.”
Dương Kiếm Hùng cười to một tiếng: “Yên tâm đi, sẽ không để cậu phần công trạng này đâu.”