Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 208

Chương 208:

 

“Diệp Phi, khuyên anh một câu, giờ quỳ xuống vẫn còn kịp đầy.”

 

“Hôm nay cho dù là Hàn Nam Hoa hay Hoàng Chân Đông cũng thể giúp được mày rồi.”

 

Viên Tĩnh đứng ra nói một câu: “Nếu như Hàn Nam Hoa đã không giúp được anh vậy thì một người bình thường như anh ở trước mặt Trần thiếu cũng chỉ có một con đường chết mà thôi.”

 

“Hơn nữa nếu như động thủ thì anh cũng không thể chịu được một đòn, mặc dù anh cũng có chút tài nghệ đấy thế nhưng Trần thiếu lại là chuẩn võ giả của Hoàng Cảnh, một khi anh ấy ra tay anh chỉ có chết thôi.”

 

“Hoàng cảnh một khi giận nên thì xác trôi nghìn dặm, nghe qua chưa?”

 

Chuẩn võ giả Hoàng Cảnh?

 

Diệp Phi nghe vậy thì cười lạnh không thôi trong ánh mắt tràn đầy sự khinh thường và lạnh lùng.

 

“Diệp Phi ơi là Diệp Phi, trước đây tao cho rằng Trần Lệ Dương tao đã rất ngông rồi không ngờ mày so với tao lại còn ngông hơn!”

 

“Có điều chúng ta có chút khác biệt, đó chính là mặc dù tao ngông thế nhưng tao có vốn liếng và khả năng để ngông!”

 

“Tao có tư cách để ngông!”

 

“Còn mày thì sao?”

 

“Một kẻ ở tầng lớp bị thống trị, giá trị mạng sống không đáng một xu, sắp chét thì cũng chỉ biết dùng chiêu chó cậy.

 

gần chuồng.”

 

“Nói cho mày biết, không dùng tới mạng giao thiệp và quan hệ chỉ dựa vào một mình tao thôi cũng đủ để đánh chết mày rồi.”

 

“Hôm nay tao sẽ cho mày được mở mang kiến thức một chút, trời cao bao nhiêu đất rộng by nhiêu.”

 

“Giống như một kẻ tầm thường như mày vậy, nếu như không phải là tao không muốn giết mày thì mày đã sớm chết tám trăm lần rồi.”

 

Trần Lệ Dương tức giận hét lên một câu, bỗng nhiên bật người dậy.

 

Trong mắt anh Diệp Phi cũng chỉ là một kẻ nghèo hèn, lại còn nhiều lần khiêu khích anh ta nữa chứ đúng là không biết sống chết mà.

 

Trần Thiên Thiên bọn họ cũng thương hại mà nhìn Diệp Phi.

 

Diệp Phi sắp xong đời rồi, đúng là chưa thấy quan tài là chưa đổ lệ mà, sao lại không nhìn ra được sự chênh lệch của bản thân với Trần Lệ Dương cơ chứ?

 

Trần Thiên Thiên bọn họ đang đợi trò cười của Diệp Phi, chỉ khi để anh thấy được sự nhỏ bé và đáng thương của mình anh mới biết mình đến tột cùng là cái loại mặt hàng như thế nào.

 

Viên Tĩnh thấy Trần Lệ Dương động thủ cũng không khỏi thở dài một hơi: “Diệp Phi ở là Diệp Phi, anh thật sự là quá không biết tự lượng sức mình rồi, anh còn không bằng cả Hoàng Đông Cường thế mà lại khiêu khích với Trần thiếu?

 

Đợi lát nữa Trần thiếu đánh cho anh quỳ gối xuống cầu xin tha thứ tôi xem xem anh còn có thể ngông cuồng được như vậy nữa không?

 

“Hô…” Trần Lệ Dương dùng một trưởng kim cương quyền hướng về phía Diệp Phi.

 

Tràn đấy sức lực.

 

Một quyền này mà đánh vào người Diệp Phi thì sẽ không khiến cho anh ta chết ngay thế nhưng nó sẽ lập tức khiến cho xương cốt toàn thân Diệp Phi rạn nứt.

 

“Kim gang vô hối…”

 

“Rằm…”

 

Diệp Phi liếc cũng không thèm liếc một cái.

 

Chỉ là tay phải vung lên một cái.

 

“BụpP Một tiếng ầm thật lớn vang lên, Trần Lệ Dương hứng trọn một cái bạt tai.

 

Một bên mặt sưng đỏ trong nháy mắt.

 

Cả người cũng bị ngã bay ra ngoài, đụng mạnh vào một cái bàn.

 

Bàn vỡ nát, một đống hỗn độn rơi hét trên mặt đắt.

 

Hiện trường là cả một mảnh yên tĩnh.

 

Viên Tĩnh các cô ta ngây ngốc không dám tin nhìn một màn này.

 

Trần Lệ Dương là một cao thủ võ giả, mười máy tên vệ sĩ cũng không đủ cho anh ta nhét kẽ răng vậy mà lại bị cái công phu mèo cào của Diệp Phi quật ngã?

 

Viên Tĩnh bọn họ khó có thể chấp nhận được.

 

Trần Lệ Dương cũng căm phẫn không thôi, cảm giác vô cùng khó chịu.

 

Nhìn chằm chằm vào Diệp Phi vừa tức vừa kinh hãi: “Mày đánh lén tao? Qúa vô sỉ rồi.”

 

Nghe được những lời này Viên Tĩnh bọn họ bỗng nhiên tỉnh ngộ, trách không được Trần Lệ Dương lại chịu thiệt, hóa ra là do Diệp Phi đánh lén.

Bình Luận (0)
Comment