Chương 209:
Đây đúng là không biết xấu hổ mà, đánh không lại liền dùng chiêu đánh lén!
“Bếp!”
Diệp Phi cũng không nhiều lời, tiến lên phía trước lại cho Trần Lệ Dương một cái bạt tai nữa.
Trần Lệ Dương lại bị đánh bay ra ngoài, lăn năm sáu vòng trên mặt đất, vô cùng thê thảm…
“Đánh lén?”
Diệp Phi không dừng lại lại tiến lên phía trước, giơ tay lên lại cho thêm một cái bạt tai nữa.
“Anh có cái tư cách gì mà tôi phải ra tay đánh lén anh chứ?”
Trần Lệ Dương toàn lực né tránh, thế nhưng lại vẫn như.
cũ không có cách nào có thể tránh được.
Anh ta lại lăn thêm vài vòng nữa.
Vừa mới đứng được lên thì Diệp Phi lại cho một cái bạt tai.
“Bếp…” Những cái bạt tai liên tiếp rơi xuống, Trần Lệ Dương lăn ra ngoài, mặt sưng bằm hết cả lên… Cái bạt tai cuối cùng khiến cho Trần Lệ Dương lăn quay trên mặt đất không nói được câu nào, ý chí chiến đầu cũng về không.
*Phụt…” Trần Lệ Dương ngã xuống đất rồi phun một ngụm máu ra ngoài.
Sau đó một bàn chân giẫm lên lưng anh ta.
Vững như núi thái sơn.
Trần Lệ Dương toàn lực giãy giụa thế nhưng lại không thể nào mà nhúc nhích được.
Dương Thiên Thiên bọn họ hoảng sợ nhìn Diệp Phi, Trần Lệ Dương có bao nhiêu lợi hại bọn họ đều rất rõ ràng.
Thế nhưng lúc này đây không những không giết chết được Diệp Phi lại còn bị Diệp Phi tát cho hết cái này tới cái khác.
Chuyện này làm sao có thể chứ?
Diệp Phi có thể đánh thắng được võ giả?
Viên Tĩnh vô cùng tức giận mà nhìn Diệp Phi…
*Yo, Trần thiếu, tôi thở nhẹ một hơi mà có thể đánh lén anh tới mười lần rồi, mà lần nào cũng đánh lén thành công…” Diệp Phi lại dùng lực đè lên người Trần Lệ Dương cười lạnh: “Sao anh lại không cảnh giác như vậy chứ?”
“Anh sơ ý như vậy khiến tôi rất thất vọng đáy.”
Bàn chân anh không ngừng dùng sức khiến cho Trần Lệ Dương hét thảm không thôi, cũng khiến cho Dương Thiên Thiên bọn họ câm bật như hến.
Trong mắt Hoàng Đông Cường hiện lên sự sung sướng cùng chế nhạo chỉ là anh ta không phát ra tiếng mà yên lặng trốn ở trong một góc.
“Cậu là cao thủ Hoàng Cảnh?”
Trần Lệ Dương tức điên lên đi được thế nhưng anh lại không thể không đối mặt với hiện thực được.
Gia thế hiển hách, thân thủ bắt phàm đã khiến cho Trần Lệ Dương sống trong ảo giác suốt hai năm này, trong thế hệ trẻ anh ta cũng được coi là một nhân vật khủng bố nhát.
Thêm mười tám năm nữa anh ta cũng có thể ngồi ngàng hàng với Nhất Môn Nhị Hổ Tam Thần Tài nên anh mới luôn thể hiện sự khinh thường đối với Tiền Thắng Hỏa với Hoàng Chắn Đông.
Ngay cả Hàn Nam Hoa và máy người Tiền Phú Giáp, Trần Lệ Dương anh ta cũng chả sợ.
Chính vì phần tự đại và thực lực này đã khiến cho Trần Lệ Dương cảm thấy mình có thể bóp chết Diệp Phi dễ như bóp chết một con kiến vậy.
Lại còn là cái kiểu bóp chết từ mọi phương diện.
Thế nhưng hiện thực thì sao?
Người bị đánh nằm bẹp trên mặt đắt lại là hắn.
Con kiến trong nháy mắt liền biến thành con voi, lại còn từ trên cao mà giẫm lên hắn nữa chứ.
Mười cái bạt tai đánh cho Trần Lệ Dương nghi ngờ về nhân sinh của bản thân.
Chứ đừng nói tới hai chiêu, anh ta ngay cả thực lực để trốn cũng không có, điều đó làm sao có thể không khiến cho một người tâm cao chí ngạo như anh ta không thất vọng được chứ?
Còn về phía đám đồng bọn của anh ta thì mặt xám như tro tàn, sự ngông nghênh ban nãy mắt sạch không còn sót lại một cái gì.
“Tôi có bằng cao thủ của Hoàng Cảnh hay không điều đó không quan trọng.”
Khóe miệng Diệp Phi nhếch lên một nụ cười trêu tức: “Điều quan trọng là tôi có thể giẫm đạp một kẻ khốn khiếp như anh ở dưới chân mình.”