Chương 2096
Cách nhau mười mấy mét, cô khẽ cúi người, thấp giọng nói một câu xin lỗi, sau đó liền quay người ngồi vào trong xe.
Diệp Phi (Phàm) nhìn thấy cảnh này, tim cảm thấy rất buồn phiền, nhưng cũng không đuổi theo.
Cứ theo như những gì anh đã nói với Dương Kiếm Hùng trong phòng họp, có lẽ hai người giữ một khoảng cách sẽ tốt hơn, nếu không sẽ mất đi phần tình cảm và kiên nhẫn cuối cùng.
“Két——” Nửa tiếng sau, đoàn xe đã về đến rừng Kim Chi, Diệp Phi (Phàm) và Tống Hồng Nhan bọn họ vừa bước xuống xe, liền nghe được một tiếng gầm lớn.
Ngay lập tức, một chiếc Mercedes-Benz lao qua đường như điên, lao thẳng về phía Diệp Phi (Phàm).
Dường như nó muốn trực tiếp tông chết Diệp Phi (Phàm).
Tống Hồng Nhan bọn họ mặt biến sắc, như không thể ngờ được có người lại hành hung.
Mắt Diệp Phi (Phàm) híp lại, cũng rất ngạc nhiên khi có người ra tay với mình.
“Ầm——” Không đợi chiếc Mercedes-Benz tông trúng Diệp Phi (Phàm), một chiếc Hummer trắng lao ra, tông vào giữa chiếc Mercedes-Benz.
Một tiếng vang lớn, chiếc Hummer trắng tông vào chiếc Mercedes-Benz đen.
Cửa xe Mercedes-Benz ngay lập tức đổ sập, cửa kính cũng vỡ tan tành, cả chiếc xe lăn ra ngoài.
Chó Đen điều khiển chiếc Hummer trắng không ngừng lại, lại tiếp tục đạp ga lao qua, tông chiếc Mercedes-Benz ra xa mười mấy mét.
Chiếc xe đùng đùng lăn đi.
Mấy giây sau, Mercedes-Benz mới ngừng lăn, lộn ngược trên đất, bốn bánh hướng lên trời, còn rỉ ra một dòng máu tươi.
“Ưm——” Một người phụ nữ từ cửa kính xe bò ra, mặt bê bết máu, trên người vẫn còn mảnh vỡ thủy tinh, nhưng vẫn cương quyết không phục.
Cô ta rút một thanh kiếm ra và hét lên: “Diệp Phi (Phàm), tôi phải giết anh……”
Diệp Phi (Phàm) vừa nhìn liền nhận ra người nọ.
Phượng Dao.
Người trước mắt muốn giết mình đúng là vệ sĩ bên người Miêu Thái Đấu, cũng là người sống sót duy nhất tại vườn hoa Kỳ Lân.
Nhìn thấy dáng vẻ đằng đằng sát khí của đối phương, Diệp Phi (Phàm) chắp hai tay sau lưng cười nhạt: “Cô Phượng, lại gặp nhau nữa rồi.”
“Diệp Phi (Phàm), đồ sát nhân này, đồ sát nhân này!”
Tình trạng thương tích của Phượng Dao không nhẹ, nhưng vẫn cương quyết không phục hét lớn: “Là anh đã giết ông Miêu bọn ho.”
“Cô Phượng, não của cô có bị bệnh hay không?”
Viên Thanh Y tiến lên một bước, ánh mắt hơi lạnh: “Cảnh sát đã chứng minh là tuần sứ Diệp vu cáo hãm hại, cô còn luôn miệng nói anh ấy là hung thủ, cô không chỉ là vu oan mà còn đàn tìm chết.”
Tay phải của cô ta hơi buông xuống, một con dao nhỏ được giấu trong cổ tay khẽ trượt xuống.
Chó Đen cũng rút shotgun ra, mặt đầy lạnh lẽo nhìn Phượng Dao.
“Hung thủ chính là Diệp Phi (Phàm).”
Phượng Dao vừa nghe liền cười ha hả, ngón tay chỉ vào Diệp Phi (Phàm) hét lên: “Diệp Phi (Phàm) giết Đoan Mộc trưởng lão, không cẩn thận bị camera giám sát quay lại nên phải ngồi tù, anh ta sai khiến đàn em đóng giả anh ta, trà trộn vào vườn hoa Kỳ Lân để giết ông Miêu bọn họ.”
“Còn cố ý để lại vật chứng chứng cứ làm xáo trộn ánh mắt, sau đó nhờ mối quan hệ với cảnh sát mà thoát ra ngoài một cách an toàn.”
Cô ta trầm giọng: “Diệp Phi (Phàm), anh nói có đúng hay không?”
“Nhân chứng vật chứng bày ra đó, ngay cả cái đồ già cỗi được nhà họ Miêu mời đến cũng không nói lại được gì, không dám khăng khăng tạm giam Diệp Phi (Phàm) nữa, cô còn kiên quyết khẳng định là Diệp Phi (Phàm) sao?”