Chương 2097
Trên mặt Viên Thanh Y lộ ra sát ý: “Cô chán sống rồi đúng không?”
“Là thật hay giả, Diệp Phi (Phàm), anh giấu được người khác nhưng không giấu được tôi.”
Phượng Dao vẫn không để ý mà quát lên: “Trong lòng tôi biết rất rõ, chính là anh đã giết ông Miêu bọn họ.”
“Thật không ngờ cảnh sát trả lại sự trong sạch cho tôi, nhưng các người càng khẳng định tôi là hung thủ?”
Trong đầu Diệp Phi (Phàm) chợt lóe lên, cười nhạt nhìn Phượng Dao: “Đột nhiên tôi hơi hiểu ra, bàn tay đứng sau màn lại muốn giết Miêu Thái Đấu, còn lưu lại chứng cứ để rửa sạch tội cho tôi.”
“Người đó muốn lấy lui làm tiến.”
“Miêu Thái Đấu chết, dân tình của cả Miêu Thành ắt phải nổi dậy, chứng cứ nào cũng không thể cản nổi sự mãnh liệt của lòng thù hận.”
“Tôi và bọn họ vốn có thù sinh tử, bọn họ cũng sẽ cho rằng là tôi giết Đoan Mộc Xương và Miêu Thái Đấu.”
“Bây giờ tôi thoát thân mà không có chút tổn hại nào, chỉ sẽ khiến cho bọn họ càng điên cuồng và phẫn nộ.”
“Bọn họ sẽ cho rằng tôi chính là hung thủ gi ết chết Đoan Mộc Xương, là tôi không cẩn thận để rơi khẩu trang làm camera giám sát quay được nên mới bị bắt giam.”
“Để được vô tội phóng thích, tôi lại sai đàn em thân cận giết Miêu Thái Đấu để lẫn lộn trái phải.”
“Bằng cách này, vô số người trung thành với Miêu Thái Đấu sẽ sống chết với tôi.”
“Bàn tay đứng sau màn vớt tôi từ cái hố cảnh sát này, không phải để cho tôi sự tự do và trong sạch, mà là muốn đẩy tôi vào một cái hố khác.”
Diệp Phi (Phàm) đã thông suốt, cũng không lớn mạnh bằng thế lực ngầm của bàn tay đứng sau màn, không biết rốt cuộc đã đắc tội với vị đại thần nào, muốn đối phó mới mình như thế.
Tống Hồng Nhan bọn họ đều là người thông minh, Diệp Phi (Phàm) vừa chỉ ra như thế, vẻ mặt dần biến sắc, thầm kêu kẻ địch này thật độc ác.
Phượng Dao cũng hơi ngớ ra, ngay sau đó liền cười lạnh: “Diệp Phi (Phàm), đừng giả điên giả khờ nữa, bàn tay đứng sau màn gì chứ, lấy lui làm tiến gì chứ, đều là anh tự biên tự diễn thôi.”
“Từ đầu tới cuối, chính là anh giết người.”
“Anh lừa được người khác nhưng không lừa được chúng tôi đâu.”
“Bây giờ anh đã trở thành kẻ thù chung của cả Miêu Thành.”
Sát ý của cô ta mãnh liệt: “Chúng tôi nhất định sẽ giết anh trả thù cho ông Miêu bọn họ.”
Trong khi nói, Phượng Dao vẫy cây kiếm ngắn xông về phía Diệp Phi (Phàm).
“Bang——” Viên Thanh Y không cho cô cơ hội đến gần Diệp Phi (Phàm), trực tiếp bước đến trước mặt Phượng Dao, không đợi kiếm ngắn rơi xuống, cô ấy liền giẫm lên.
Phần bụng của Phượng Dao đau nhói, kêu lên thảm thiết rồi ngã xuống, văng ra xa bảy tám mét.
Viên Thanh Y bước tới, lại giẫm lên lần nữa.
Phượng Dao vừa bò dậy được một nửa lại bị ngã xuống đất, tiếp theo lại bị Viên Thanh Y giẫm lên.
“Báo thù?
Cô cũng xứng sao?”
Diệp Phi (Phàm) ra hiệu cho Viên Thanh Y đừng giết người, nhìn Phượng Dao cười không nói: “Đối với các người, tôi chẳng để vào trong mắt, tôi phân tích một loạt, chỉ muốn tìm ra sự thật.”
“Nếu như các người muốn báo thù, vậy thì mau đến đây đi.”
“Người nào đến, tôi giết người đó, đến đôi nào, tôi giết đôi đó.”
“Nhưng mà hôm nay tâm trạng tôi tốt, tha cho cô một lần, cút.”