Chương 2124:
“Không chỉ có thể điều khiển ba trăm nghìn đệ tử Vũ Minh, còn thế thể khiến thế hệ con cháu của các gia tộc lớn kính nhường 3 phần.”
“Con người tôi khiêm tốn, không thích cậy thế ăn hiếp người khác, cho nên tấm lệnh bài này chưa bao giờ dùng đến.”
“Nhưng hôm nay tôi đột nhiên phát hiện ra, không biết là do tôi quá khiêm tốn, hay là quá mức ôn hòa, khiến cho các người đều quên mất tôi là Đệ nhất sứ.”
“Vì vậy, tôi lấy ra đây để nhắc nhở các người, tiện thể xem xem câu nói điều khiển năm gia tộc lớn còn có tác dụng hay không…”
“Tránh việc các người phản bác lại, nói rằng tấm lệnh bài này là do tôi trộm, tôi nhặt về.”
“Hoặc là nói với tôi, nó chỉ là rác rưởi, không có tác dụng gì đối với các người.”
Diệp Phi (Phàm) đưa lệnh bài Đệ nhất sứ đến trước mặt Đường Thạch Nhĩ, nói: “Anh căn bản không cần nể mặt tấm thẻ này.”
Năm chữ Vũ Minh Đệ nhất sư trên lệnh bài, là do Chư Cẩu Thăng tự tay khắc lên, nét chữ như rồng bay phượng múa, còn đem theo vài phần sát khí.
Khi nhìn nó ở khoảng cách gần, càng làm tăng thêm áp lực to lớn, khiến loại người như Đường Thạch Nhĩ sợ đến mức miệng lưỡi khô không khốc.
Nhưng Đường Thạch Nhĩ không nói gì, anh ta cũng không biết phải trả lời thế nào.
Nói lệnh bài này là rác rưởi, chính là gây hấn với Cửu Thiên Tuế, cũng là vả vào mặt Đường Bình Phàm, cùng với năm gia tộc lớn và ba cơ thạch lớn.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!
Nếu nói lệnh bài này không thể mạo phạm, vậy thì chính là tự vả vào mặt mình, vì thế nên anh ta chỉ có thể im lặng không nói.
Nhưng mà với thái độ này của Đường Thạch Nhĩ cũng khiến cho toàn bộ những người có mặt ở đó sợ đến xanh mặt.
Bọn họ không thể ngờ rằng, chỉ một tấm lệnh bài của Diệp Phi (Phàm) có thể khiến một người khí thế hùng hồn như Đường Thạch Nhĩ phải cúi đầu.
Hàng chục tay súng Đường Môn thấy thế đều hạ thấp miệng súng, không còn khí thế giết người lạnh lùng lúc nãy.
“Xem ra lệnh bài này cũng có chút tác dụng.”
Thấy Đường Thạch Nhĩ không nói gì, Diệp Phi (Phàm) lại từ từ tiến lên phía trước: “Khiến cho anh Thạch Nhĩ đang đòi chém đòi giết đây cũng phải im miệng rồi.”
“Diệp Phi (Phàm), anh muốn làm gì?”
Khóe miệng Đường Thạch Nhĩ không ngừng mấp máy: “Anh đừng có phụ lòng tin của Cửu Thiên Tuế, đừng bôi nhọ danh tiếng của Cửu Thiên Tuế.”
Diệp Phi (Phàm) từ từ mở miệng: “Đừng phí lời, tôi chỉ hỏi anh, tôi có thể dùng tấm lệnh bài này để cậy thế ức hiếp người khác hay không?”
Đường Thạch Nhĩ trầm giọng nói: “Tôi nhất định sẽ kiến nghị với Cửu Thiên Tuế, thu hồi lại lệnh bài này và chức danh Đệ nhất sứ của anh.”
“Anh không trực tiếp trả lời câu hỏi, cũng có nghĩa là thừa nhận tôi có thể cậy thế ức hiếp người khác rồi?”
Diệp Phi (Phàm) nghe xong cười lạnh một tiếng, sau đó giơ cao cánh tay vả vào mặt người cháu Đường Môn.
“Khốn nạn, mày dám…” Một người cháu khác của Đường Môn thấy thế vô cùng tức giận, nhưng mà lời còn chưa nói xong đã bị Diệp Phi (Phàm) cho một cái bạt tai.
Tiếp theo, Diệp Phi (Phàm) cầm lệnh bài đi qua đám đông, cho mỗi người cháu Đường Môn và những tay súng ở hai bên trái phải một cái tát quay xuống đất.
Hàng chục người Đường Môn thảm hại ngã xuống, hai má sưng đỏ, nhưng chỉ dám tức giận trong lòng, không dám lên tiếng.
Lệnh bài Đệ nhất sứ giống như núi Thái Sơn, áp chế suy nghĩ phản khánh của bọn họ.