Chương 2125:
Viên Thanh Y nhân cơ hộ vẫy tay, hàng chục đệ tử Vũ Minh tiến lên phía trước nhặt toàn bộ súng ông trên mặt đất lên.
Đường Thạch Nhĩ thấy Đường Môn chịu thiệt thòi quá lớn, vô cùng phẫn nộ thét lên với Diệp Phi (Phàm): “Diệp Phi (Phàm), anh có biết mình đang làm cái gì không? Anh sẽ phải hối hận vì điều này.”
Lần đầu tiên anh ta bị người khác bị sỉ nhục đến mức này, hận không thể lập tức giết chết Diệp Phi (Phàm), nhưng cuối cùng lý trí cho anh ta biết phải chờ thời cơ đến rồi mới ra tay.
Cửu Thiên Tuế giết người vô số, cũng níu lại suy nghĩ muốn giết chết Diệp Phi (Phàm) của anh ta.
Diệp Phi (Phàm) không để tâm, lại đạp cho đám người Đường Môn một phát, giẫm đạp lên gương mặt kiêu căng, ngạo mạn của bọn họ.
Đường Nhược Tuyết mím môi, vẻ mặt mâu thuẫn, nhưng đến cuối cùng vẫn im lặng.
Đường Thạch Nhĩ răng rắc một tiếng, bóp vỡ quả óc chó nói: “Diệp Phi (Phàm), đừng có ăn hiếp người quá đáng!”
“Bốp.” Diệp Phi (Phàm) quay người, một cái tát vào mặt Đường Thạch Nhĩ khiến anh ta ngã xuống đất: “Tôi ức hiếp anh đó, thì sao nào?”
“Anh muốn đánh gãy hai chân của tôi, hay là muốn bắt chết tôi tại đây? Tôi vẫn không thể ức hiếp anh sao?”
Sau khi nói xong, anh lại đạp Đường Thạch Nhĩ xuống đất, phẫn nộ hét lên: “Còn ai không?”
Khắp nơi lặng như tờ.
Hơn năm trăm người, tất cả đều không nói ra lời, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, chắc sẽ không có ai có thể tin rằng mười hai chi Đường Môn bị Diệp Phi (Phàm) giẫm đạp lên như thế này.
Thậm chí đến cả Đường Thạch Nhĩ cũng bị Diệp Phi (Phàm) vả cho một cái bạt tai, đạp cho một phát.
Đám đông vốn dĩ luôn coi thường Diệp Phi (Phàm) hiện giờ đều cảm thấy sợ hãi, cho dù sau chuyện này Diệp Phi (Phàm) có bị trả thù, thì cảnh tượng ngày hôm nay cũng đủ làm cho mọi người bị sốc.
Không ít người đẹp, mỹ nhân đều ngậm chặt miệng lại, lo lắng bản thân không cẩn thận sẽ hét lên.
“Cút đi!”
Diệp Phi (Phàm) lại đá văng mấy người chắn đường ra, lối đi lên bục cao lập tức thông thoáng.
Trước mặt Diệp Phi (Phàm) chỉ còn lại một người là Đoan Mộc Thanh.
Đoan Mộc Thanh vẫn giữ dáng vẻ thanh lịch, không chịu thua kém nhìn Diệp Phi (Phàm).
Nhưng mà mí mắt hắn ta giật không kiểm soát.
Mười vệ sĩ của Đoan Mộc thấy đám người Đường Thạch Nhĩ không thể ngăn cản Diệp Phi (Phàm), liền từ chỗ ngồi chạy ra bảo vệ Đoan Mộc Thanh.
Bọn họ không được trang bị súng hợp pháp, vì vậy trong tay đều cầm côn, gậy, có điều nhìn vào vóc dáng của bọn họ, sức chiến đấu cũng không hề thua kém.
“Đoan Mộc Thanh, hôm nay không có ai bảo vệ được anh đâu.”
Diệp Phi (Phàm) không nhanh không chậm tiến về phía trước, con dao trong tay lại lóe rên: “Nhát dao đó của Vương Thúy Hoa, nợ máu phải trả bằng máu.”
“Diệp Phi (Phàm), loại cáo mượn oai hùm như anh có thể dọa được Đường Thạch Nhĩ nhưng không dọa được Đoan Mộc Thanh này đâu.”
Đoan Mộc Thanh chống hai tay trên bục, cao cao tại thượng nhìn Diệp Phi (Phàm) đang đi đến: “Tôi không phải người Trung Quốc, cũng không phải đệ tử Vũ Minh, lệnh bài của anh đối với tôi mà nói không có chút uy hiếp nào.”
“Về phần Vương Thúy Hoa, Vương Thúy Hoa nào? Tôi căn bản không hiểu anh đang nói cái gì?”
“Cho dù tên sát thủ này tồn tại, cũng không liên quan gì đến tôi, sát thủ rơi vào tay anh, anh muốn người đó khai thế nào chẳng được?”
“Anh đừng hòng nghĩ đến việc đổ nước bẩn lên người tôi.”