Chương 2127:
Người đàn ông kia nhìn thấy Đoan Mộc Thanh liền theo bản năng run lên, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi: “Những người này quá lợi hại và hống hách, tôi đã trốn dưới tầng hầm nhưng bọn họ vẫn tìm ra được tôi. Tôi muốn giết bọn họ nhưng căn bản không đánh lại được bọn họ. Bọn họ còn có thông tin về gia đình tôi, tôi cũng hết cách nên chỉ có thể nói ra việc của Vương Thúy Hoa. Cậu chủ Mộc Thanh, tôi xin lỗi…”
Dù anh ta không nói gì nhưng anh ta đã tỏ rõ mối quan hệ của mình với Đoan Mộc Thanh, và đó cũng là bằng chứng vô hình cho lời tố cáo của Thái Linh Chi.
“Câm miệng!” Nhìn thấy người đàn ông kia bị bắt, trong lòng Đoan Mộc Thanh không ngừng run lên. Từ Tam Tấn quả thật là tay sai của hắn, thường xuyên làm những việc mà hắn không cần ra mặt, anh ta cũng biết được vô số chuyện không thể tiết lộ của hắn.
Vì vậy khi nghe thấy lời tố cáo bản thân, hắn liền theo bản năng hét lên: “Đừng có ngậm máu phun người! Tao chỉ cho mày giết Diệp Phi (Phàm), lúc nào cho mày đi giết cả Đoan Mộc Xương và Miêu Thái Đẩu…” Đoan Mộc Thanh nói được một nửa liền im bặt, hắn đột nhiên phát hiện ra hắn ta đã nói ra hết.
Xung quanh liền đột nhiên yên lặng như tờ. Điều này hoàn toàn xác nhận việc Đoan Mộc Thanh thuê hung thủ giết người, và hầu hết sự tức giận đối với Diệp Phi (Phàm) đều đã tan biến.
Từ Tam Tấn vô cùng tuyệt vọng: “Cậu chủ Mộc Thanh, thuê người giết Đoan Mộc Xương và Miêu Thái Đầu là bọn họ ép tôi nói… Diệp Phi (Phàm), Diệp Phi (Phàm), cậu tính kế tôi, là cậu tính kế tôi.” Đoan Mộc Thanh nhìn thấy mọi người đều kinh ngạc nhìn hắn, trong lòng liền biết lần này sợ là thân bại danh liệt rồi.
Diệp Phi (Phàm) bước lên bục cao nói: “Ác giả ác báo.”
Đoan Mộc Thanh tức giận cười, chỉ tay về phía Diệp Phi (Phàm) quát: “Tao nói cho mày biết chính là tao cho Từ Tam Tấn đi tìm Vương Thúy Hoa, chính là người tao thuê về để giết mày, vậy thì sao? Mày làm gì được tao? Mày thử đụng vào tao xem ngân hàng Đế Hào sẽ trả thù mày như thế nào.” Tao lại nói cho mày biết, tội thuê người giết người không thành tao cũng không ngồi tù lâu đâu, chưa đến ba năm là tao có thể ra ngoài rồi.” Hôm nay bị Diệp Phi (Phàm) gây sự, còn bị anh đè đánh khiến cho Đoan Mộc Thanh vô cùng tức giận.
“Nhiều lời quá!” Diệp Phi (Phàm) bước đến vung tay đánh bay mười vệ sĩ của Đoan Mộc Thanh. Giây tiếp theo anh liền tiến gần đến chỗ Đoan Mộc Thanh.
Sắc mặt Đoan Mộc Thanh thay đổi, một khẩu súng trượt ra từ tay hắn, hắn đưa súng lên chĩa vào ngực Diệp Phi (Phàm).
Đường Nhược Tuyết theo bản năng hét lớn: “Diệp Phi (Phàm), cẩn thận!”
Sắc mặt Diệp Phi (Phàm) không thay đổi, anh vẫn kiên định tiến về phía trước.
“Mày nghĩ mày có thể đánh lại được khẩu súng trong tay tao không?” Đoan Mộc Thanh liền thở ra một hơi: “Muốn đâm tao một nhát? Chờ kiếp sau đi, hơn nữa cảnh sát cũng sắp đến rồi.”
“Không được cử động!” Đoan Mộc Thanh vừa dứt lời thì bên ngoài đã vang lên tiếng còi xe cảnh sát, hàng chục đặc vụ mạng cảnh phục xông vào hội trường.
Mỗi người đều đã được huấn luyện kỹ càng nạp đạn vào nòng, sau đó là sự xuất hiện của một vài thành viên chính phủ, người dẫn đầu là Dương Hồng Tinh. Ông ta biết hôm nay là đại hội Thương Minh, ông ta còn biết Diệp Phi (Phàm) và Đoan Mộc Thanh có mâu thuẫn với nhau liền đích thân dẫn người đi đến. Ông ta hiểu rõ cho dù là sự sơ suất của ai thì việc này cũng đều rất khó giải quyết.
Vì vậy sau khi nhìn thấy cả hai người đều không có bị thương gì, vẻ mặt của ông ta liền dịu đi một chút, sau đó liền ra lệnh: “Đưa vũ khí cho tôi.”
Ông ta cho người thu lấy khẩu súng trong tay Đoan Mộc Thanh, đây là cách tốt nhất để giữu được sự an toàn của hiện trường. Sau khi thu được súng nhân viên kia liền rời đi, hiện trường lại một lần nữa trở nên hổn loạn.
Dương Hồng Tinh dẫn một vài thám tử về phía trước, nhìn chằm chằm vào Diệp Phi (Phàm) và Đoan Mộc Thanh rồi quát lên: “Diệp Phi (Phàm), Đoan Mộc Thanh, bỏ vũ khí xuống. Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, không thể dung thứ cho hai người các anh làm xằng làm bậy được. Dù có ân oán gì cũng nên dùng đến pháp luật.” Dương Hồng Tinh vô cùng uy nghiêm, tức khắc liền khống chế được hiện trường.