Chương 2128:
“Diệp Phi (Phàm), tao nói không sai đúng chứ, mày không đâm được tao đâu.” Đoan Mộc Thanh nhìn thấy đám người Dương Hồng Tinh xuất hiện, trên mặt nở nụ cười đắc ý: “Thuê người giết người, nếu mày có chứng cứ thì tao cũng không ở tù được mấy ngày đâu. Mày đợi đấy, tao rất nhanh sẽ trở về Tân Quốc, đợi tao được tự do rồi sẽ dùng tiền đập chết mày, tao sẽ thuê mấy trăm ngàn sát thủ suốt ngày để ý đến mày, còn có cả bố mẹ mày nữa. Dù mày có lợi hại đến thế nào thì mày có phòng ngự được một giờ cũng không phòng ngự được cả đời đâu. Còn có Đường Nhược Tuyết, người phụ nữ này tao cũng sẽ không bỏ qua.” Hắn tiến gần đến chỗ Diệp Phi (Phàm) nói nhỏ: “Tao sẽ từ từ thưởng thức mùi vị của người phụ nữ này.”
Diệp Phi (Phàm) cười đến xán lạn. Dương Hồng Tinh lại quát lên: “Diệp Phi (Phàm), Đoan Mộc Thanh, mau bỏ vũ khí xuống. Nếu còn không bỏ xuống thì đừng trách tôi không nể mặt.” Một số đặc vụ đã giơ súng và chĩa vào hai người.
“Phập!” Diệp Phi (Phàm) hất tay một cái, con dao liền phát ra một tiếng, trực tiếp làm vỡ camera giám sát trên đầu. Các mảnh vỡ văng tứ tung, Dương Hồng Tinh và những người khác theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn về phía sau. Đôi mắt Đoan Mộc Thanh căng lên, Diệp Phi (Phàm) nhân cơ hội tiếng lên một bước, nâng tay trái cầm lấy súng của Đoan Mộc Thanh. Nòng súng di chuyển, ngón tay đang ấn cò của Đoan Mộc Thanh cử động, giống như hắn đang cố tình nổ súng.
“Đoàng đoàng đoàng…” Bảy viên đạn bắn sượt qua nách Diệp Phi (Phàm), tất cả đều trúng bên cạnh chân của Dương Hồng Tinh. Diệp Phi (Phàm) gần như lúc đó nắm lấy cổ của Đoan Mộc Thanh. Một tiếng răng rắc vang lên, Đoan Mộc Thanh liền phun ra một ngụm máu tươi, sức sống bị dập tắt.
“Bịch.” Đoan Mộc Thanh ngã thẳng tắp xuống đất.
Máu tươi từ miệng và mũi hắn ta bắn ra, dính lên quần áo của Diệp Phi (Phàm), và cũng vương vãi khắp mặt đất.
Màu máu đỏ chói dưới ánh đèn, tươi đẹp như mã não, nhưng lại làm cho mọi người thấy ớn lạnh.
Đoan Mộc Thanh không muốn chết, nhưng cuối cùng lại không có cơ hội sống, hắn ta nghĩ ra được mở đầu, nhìn thấy được quá trình, nhưng không đoán ra được kết thúc.
Cậu chủ đứng đầu ngân hàng Tân Quốc Đế Hào, người phụ trách ngân hàng tư nhân lớn nhất Đông Nam Á, là quý tộc danh giá của mười ba quốc gia, những thứ này đều là bùa hộ mệnh của Đoan Mộc Thanh.
Đối với hắn ta mà nói, dù cho hắn ta có phạm phải tội gì đi nữa, thì kết cục đều không đến mức chết.
Dường như việc thuê sát thủ giết Diệp Phi (Phàm), quá lắm thì cũng chỉ vài năm tù, bảo lãnh ra ngoài chữa bệnh ba tháng, thì coi như không có chuyện gì rồi.
Một nhân vật thuộc tầng lớp con ông cháu cha như hắn ta, cái chết, cách hắn ta vô cùng xa vời.
Vì vậy Đoan Mộc Thanh khiêu khích Diệp Phi (Phàm) một cách trắng trợn không kiêng nể, còn đối với hành động Diệp Phi (Phàm) muốn đâm mình một nhát thì không cho là đúng.
Nhưng Đoan Mộc Thanh không ngờ đến, Diệp Phi (Phàm) lại đột nhiên ra tay độc ác với hắn ta như vậy.
Hắn ta rất không cam tâm, rất bực mình khó chịu, nhưng đành phải bất lực, chỉ có thể chết không nhắm mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt mang theo sự đùa cợt của Diệp Phi (Phàm).
“Bịch!”
Diệp Phi (Phàm) người cũng cứng đờ quỳ xuống, cánh tay trái hơi mở ra, máu tươi trực tiếp chảy ào xuống.
Rất nhanh quần áo của anh đã bị máu tươi thấm ướt, trông như thể bị thương nặng, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể chết đi.
“Diệp Phi (Phàm)!”
“Anh Đoan Mộc!”
“Cậu chủ Đoan Mộc!”
“Anh Diệp!”
Nhìn thấy đôi mắt của Đoan Mộc Thanh lồi ra, nhiều người có mặt tại hội trường đã lấy lại tinh thần, liên tục hét lên tên của Diệp Phi (Phàm) và Đoan Mộc Thanh.
Thái Linh Chi là người đầu tiên bổ nhào lên bục sân khấu.