Chương 2205
Anh đào hố cho Huyết Y Môn mà Huyết Y Môn cũng đào hố cho anh, khác biệt duy nhất đó chính là Diệp Phi (Phàm) đào chính là một vực sâu vạn trượng.
“Diệp Phi (Phàm), anh nói cho tôi biết xem cái này có phải là thẻ bảo đảm của anh không?”
Nguyên Thu nhìn chằm chằm Diệp Phi (Phàm) nói: “Tiền này có phải có trong tài khoản của anh không?”
“Không sai, đây là thẻ bảo đảm của tôi, nhưng tôi đã làm mất nó từ lâu rồi.”
Giọng nói của Diệp Phi (Phàm) rất nhẹ nhàng: “Các người có lẽ cũng tra ra được, hơn một năm nay tôi không có nạp vào thẻ bảo đảm, trên thực tế một đồng cũng không có.”
“Tôi nghi ngờ là người Huyết Y Môn nhặt được tấm thẻ này, sau đó liền dùng tiền châm ngòi ly gián chúng ta.”
Bề ngoài nhìn anh rất bình tĩnh nhưng trong lòng đều là cảm khái một câu, Bắc Đình Xuyên thật đúng là con mẹ nó trâu bò mà, ngay cả cái thẻ ngân hàng anh ném đi gần cả năm cũng có thể đào ra được.
Hơn nữa còn là thẻ đảm bảo, lại cho mình một vố chết đau.
“Chúng tôi không nói anh thu tiền từ Huyết Y Môn, càng không nói anh phản bội Thần Châu.”
Nguyên Thu trêu tức thêm một câu: “Chúng tôi đối với nhân phẩm của anh thì vẫn công nhận, nhưng ngoài an toàn và cân nhắc bảo đảm chắc chắn thì chúng tôi cũng không thể để anh ra sân thì hơn.”
“Suy nghĩ một chút đi, nếu anh gặp Mộ Tuyết rồi lại hạ độc ba người Niêm Hoa, thì anh vẫn có thể giải độc cho ba người họ.”
“Mà trong thẻ của anh cũng nhiều hơn một tỷ.”
“Cái này tùy tiện đổi thành bất kỳ ai phán xử đều cũng sẽ cảm thấy không thể tin anh được.”
“Cho nên cân nhắc chuyện chung, hôm nay anh không cần ra sân, chờ hai ngày nữa chúng tôi tra rõ ràng rồi nói tiếp.”
“Chúng ta có tới 16 hạng mục, trừ đi anh và nhóm 3 người Niêm Hoa không thể lên được thì còn lại mười hai người đều có thể đối chiến trong bốn ngày.”
“Cho dù thua cả mười hai trận, chúng tôi cũng có thể sẽ thua trong bốn ngày.”
“Mà trong khoảng thời gian ấy cũng đủ để chúng tôi tra rõ ràng mọi chuyện, nói không chừng còn có thể giúp cho ba người Niêm Hoa tỉnh lại.
“Diệp Phi (Phàm), chúng tôi không phải thỉnh cầu anh mà là thông báo cho anh biết như vậy.”
Nguyên Thu rất quả quyết: “Anh không cần cảm thấy không thể, mười hai quán quân tỉnh cũng không phải hàng dởm, nói không chừng họ thật sự có thể lật Yamamoto thì còn tốt hơn.”
Ba người Niêm Hoa liên tục thắng lợi trong bốn ngày, còn Takahashii và Sakai cứ để Nguyên Thu sinh ra ý nghĩa thật lớn.
Diệp Phi (Phàm) than nhẹ một tiếng: “Các người đây là tự làm mình đau cho kẻ thù vui sướng mà.”
“Chuyện tranh tài, anh không cần nghĩ nhiều, vẫn là ở đây nghĩ cách sao cho ba người Niêm Hoa tỉnh lại đi.”
Gương mặt tươi cười của Nguyên Thu hiện lên trêu tức và nhắc nhở Diệp Phi (Phàm) một câu:
“Họ không đến từ tỉnh, tình cảnh của anh cũng sẻ rắc rối hơn nhiều.”
Sau khi mấy người có quyền bỏ phiếu giơ tay biểu quyết, Diệp Phi (Phàm) bất giác cảm thấy lạnh lẽo.
Sau đó, đám người Nguyên Thu và Phùng Trường Sơn nhanh chóng rời đi, huy động cả các nhà vô địch cấp tỉnh đã được triệu tập trong đêm để tham gia thi đấu.
“Diệp Phi (Phàm), tôi xin lỗi, tôi thực sự không ngờ chuyện sẽ như thế này.”
Ông cụ Cung, người luôn đứng về phía Diệp Phi (Phàm) vô cùng áy náy nói: “Tôi đã cãi nhau với bọn họ cả một buổi sáng, bảo họ xem xong kết quả ngày hôm nay rồi hãy ra quyết định.”
“Nhưng bọn họ đều từ chối, nói rằng nguy cơ thua cuộc của cậu quá lớn, hiện giờ tinh thần của các tuyển thủ Hoa Đà Bôi đang bùng nổ, không thể để cậu làm cho lộn xộn.”
Ông cụ Cung cảm thấy rất hổ thẹn vì chuyện bản thân không làm được: “Tôi thực sự rất xấu hổ vì bản thân.”
“Ông cụ Cung, không phải lỗi của ông.”