Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 2206

Chương 2206

Diệp Phi (Phàm) không hề cảm thấy phiền muộn, anh bảo Tô Tích Nhi lấy cho anh một cốc sữa đậu: “Thực ra, không phải bọn họ không tin tôi, những người này làm sao có thể không biết rõ xuất thân của tôi chứ?”

“Đã biết rõ xuất thân của tôi thì nên biết rõ, vài trăm triệu đồng hay thậm chí là 35 tỷ đồng đối với tôi mà nói chỉ là hạt cát trên sa mạc.”

“Hơn nữa, nguồn gốc và các mối liên hệ của tôi đều ở Trung Quốc, Huyết Y Môn căn bản không thể thu mua tôi.”

“Sở dĩ khẳng định tôi ra trận sẽ có nguy cơ thua cuộc, chẳng qua là mượn cớ để trấn áp tôi, muốn tìm cách chiếm lấy chút công lao từ phía tôi.”

“Sau khi ba người Niêm Hoa quét sạch mười hai tên đội Thiên Kiêu, bọn họ sẽ bắt đầu chìm đắm trong sự tự tin, cảm thấy đối thủ chẳng qua chỉ có thế, và hi vọng rằng các tuyển thủ có mối quan hệ thân thiết với bọn họ có thể cướp được chút công lao.”

Diệp Phi (Phàm) nhận xét một cách sâu sắc: “Nếu như tôi đoán không sai, trong số mười hai quán quân còn lại chắc chắn sẽ có người của Nguyên Thu và Phùng Trường Sơn, ”

“Cậu đoán rất chính xác.”

Ông cụ Cung có chút giật mình, sau đó vỗ đùi nói: “Không sai, một người là Phòng Tam Cơ, cháu của hội trưởng Phòng Phúc, quán quân cấp tỉnh Vân Thành.”

“Một tuyển thủ tên là Nguyên Đan Đan, là em họ của Nguyên Thu.”

“Như vậy xem ra quả thật không phải bọn họ không tin tưởng cậu, mà là muốn để người của mình có chút công lao.”

“Nhưng nếu như vậy, không phải càng thể hiện bọn họ là lũ khốn nạn sao?”

Ông cụ Cung cực kỳ tức giận nói: “Địch ở ngay trước mặt, mà còn tranh giành quyền lợi với nhau trong nội bộ, còn gây thêm ức chế cho người của mình, quả thật không xứng làm người Trung Quốc.”

“Người trong giang hồ từ trước đến nay không phải chỉ có đánh đánh giết giết, mà còn có đạo lý đối nhân xử thế.”

Diệp Phi (Phàm) cười nhạt nói: “Giá trị thật của trận đấu này không nằm ở thắng thua của 16 trận đấu, mà là ở sự tranh giành cấu xé lẫn nhau xung quanh cuộc thi.”

“Trong trận chiến này, Huyết Y Môn chắc chắn muốn tôi chịu hổ thẹn trong trận núi Ngô Đồng Tuyết, càng muốn khiến tôi chết một cách thân bại danh liệt.”

So với việc buồn bực vì đám người Nguyên Thu ban đầu ngăn cấm anh tham gia trận chiến, trong lòng anh hiện giờ đã bình tĩnh hơn rất nhiều:

“Vì vậy, chuyển ngày hôm nay không cần thiết phải để trong lòng.”

Diệp Phi (Phàm) cười lớn nói: “Cứ để đám người Nguyên Thu từ từ hưởng thụ cảm giác bị xã hội đánh cho nhừ đòn đi.”

“Trong lòng cậu hiểu rõ thì tốt rồi, tôi còn lo lắng cậu sẽ vì chuyện này mà rơi vào bế tắc.”

Ông cụ Cung ngưỡng mộ nhìn Diệp Phi (Phàm), tuổi còn trẻ nhưng không quan tâm đ ến thiệt hơn, quả thực rất hiếm có.

Sao đó ông ta chợt nhớ ra một chuyện: “Cậu cũng đừng trách hội trưởng Khổng vì đã không cho cậu lên tiếng, hiện tại ông ấy cũng đang phải chịu áp lực rất lớn.”

“Thế lực sau lưng ba người Niêm Hoa, Lạc Thần và Bội Tát đều đã gọi điện thoại cho hội trưởng Khổng.”

“Bọn họ yêu cầu hội trưởng Khổng cố gắng hết sức giải cứu ba người, cũng muốn ông cho bọn họ một lời giải thích.”

“Suy nghĩ của những thế lực này rất đơn giản, ba người Lạc Thần giao cho cậu chăm sóc, thì cậu phải có nghĩa vụ và trách nhiệm đối với sự an toàn của bọn họ.”

Ông ta nói thêm: “Vì vậy hội trưởng Khổng chỉ có thể tạm thời không cho cậu ra trận.”

“Điều này tôi hiểu rõ, người đã giao cho tôi, tôi cũng đã đồng ý dẫn theo bọn họ, bọn họ còn trúng độc ở Kim Chi Lâm, tôi phải chịu trách nhiệm.”

Bình Luận (0)
Comment