Chương 226:
“Tiện nhân.” Mã phu nhân định xông lên tát Lâm Tiểu Nhan, mặt cô ta sưng lên ngay lập tức.
Lâm Tiểu Nhan bị Mã phu nhân đánh thành đầu heo, cũng bị cảnh sát nhốt lại, khóc lóc thảm thiết một hồi hối hận không thôi.
Kim Ngưng Băng lấy được số điện thoại di động của Diệp Phi từ chỗ Lâm Tiểu Nhan, lái xe trực tiếp đến Kim Chỉ Lâm sau khi hỏi địa chỉ.
“Là anh?”
Nhìn thấy gương mặt quen thuộc, Kim Ngưng Băng sửng sốt, không ngờ Diệp Phi là người cứu Bạch Như Ca.
Nghĩ đến việc Diệp Phi cứu Dương Diệu Đông, cô đã hoàn toàn khẳng định khả năng của Diệp Phi, nhưng khuôn mặt xinh xắn vẫn nghiêm nghị: “Mau lên xe, cây kim đã bị Lâm Tiểu Nhan rút ra, tình huống Mã tiểu thư không được khả quan cho lắm.”
Cô nói thêm: “Chúng tôi đã cố gắng cứu nhưng không được, vẫn nguy hiểm đến tính mạng, tình trạng này tiếp tục sợ không qua nỗi trưa nay.”
“Kim châm bị rút ra?”
Diệp Phi sửng sốt, lập tức biết Bạch Như Ca không có nhiều thời gian, cho nên cũng không sĩ diện với Kim Ngưng Băng làm gì: “Tôi còn tưởng người Mã gia mời tôi đến.”
Anh không nghĩ Kim Ngưng Băng sẽ đến tìm mình.
“Lâm Tiểu Nhan là người của bệnh viện số một Trung Hải, sự lừa dối của cô ta không chỉ khiến tình trạng của Mã tiểu thư nguy kịch, còn để cho Mã tiên sinh vô cùng tức giận.”
Kim Ngưng Băng vừa lái xe vừa nói chuyện với Diệp Phi: *Bọn họ bây giờ không còn tín nhiệm cả tôi lẫn bệnh viện Trung Hải nữa.”
“Họ bảo tôi và bệnh viện ngừng can thiệp vào, đang sử dụng mối quan hệ để tìm bác sĩ khác cứu người.”
“Tôi muốn làm gì đó cho bệnh viện, nếu không cứu được Mã tiểu thư lần này chắc chắn sẽ liên lụy không ít người.”
Nhân viên liên quan nhẹ thì bị cách chức đuổi khỏi bệnh viện, nặng thì đưa vô tù ngồi tám mười năm, bệnh viện cũng rất có thể bị chỉnh đốn, cải cách và giáng cấp.
“Cho nên bát luận như thế nào tôi cũng mong anh sang đó giúp.”
Kim Ngưng Băng hào phóng và rộng lượng: “Dù cuối cùng có cứu được Mã tiểu thư hay không, thì ít nhất cũng có thể khiến tôi cảm thấy không có lỗi với lương tâm của mình.”
“Suy nghĩ tốt.”
Diệp Phi cười nhạt: “Nhưng đừng lo lắng, Bạch Như Ca sẽ không sao đâu. Tối hôm qua tôi đã cứu được cô ấy, hôm nay tôi cũng giống như vậy có thể cứu.”
“Tôi thậm chí có thể chữa khỏi bệnh ngoài da của cô đấy.”
Diệp Phi tỏ vẻ tự tin: “Chỉ cần không quên tới quét dọn sàn nhà.”
Gương Mặt xinh đẹp của Kim Ngưng Băng chợt lạnh lẽo, sau đó hừ một tiếng: “Chuyện của Bạch Như Ca là một chuyện khác, nếu anh có thể vãn hồi được cái nhìn của Mã tiên sinh về bệnh viện, đừng nói là quét sân, tôi nhận anh làm sư phụ cũng được.”
Cô không muốn cúi đầu trước mặt Diệp Phi, nhưng cô phải thừa nhận rằng y thuật của Diệp Phi tốt hơn cô rất nhiều.
Diệp Phi nhún vai: “Thực xin lỗi, tôi không nhận học việc.”
“Đồ khốn, anh nói cái gì đó.”
Kim Ngưng Băng mặt đỏ bừng bừng bừng tức giận: “Tôi đây là y học đàng hoàng, bái anh làm thầy anh còn không chịu à?”
*Tôi có hai đồ đệ, một người là Tôn Thánh Thủ, một người gọi là Công Tôn Uyên.”
Diệp Phi lãnh đạm nói: “Nhận cô làm đồ đệ chính là muốn tát vào mặt bọn họ.”
Thân thể Kim Ngưng Băng run lên, nhìn Diệp Phi đầy nghỉ ngờ, cô không thể nghĩ rằng Tôn Thánh Thủ và Công Tôn Uyên lại bái Diệp Phi làm sư phụ. Nửa giờ sau, Kim Ngưng Băng đưa Diệp Phi đến phòng chăm sóc đặc biệt của bệnh viện Trung Hải.
Hai vệ sĩ đeo kính râm đứng ở cửa, chứng tỏ Mã gia rất coi trọng Bạch Như Ca.
Kim Ngưng Băng chào họ, và sau đó đưa Diệp Phí vào phòng.
Trong phòng, bảy tám người đàn ông và phụ nữ mặc hoa y.
Một trong những người đàn ông trung niên, tay chống lưng, tỏ vẻ lo lắng.
Bên cạnh ông ta là một người phụ nữ xinh đẹp với đôi mắt đào hoa.
Diệp Phi nhận ra bọn họ là Mã Gia Thành và Mã phu nhân.