Chương 227:
Trên giường bệnh, Bạch Như Ca nằm bát động, hai hàm răng nghiền chặt, mắt nhắm nghiền, sắc mặt tái nhọt…
Các thiết bị theo dõi trên đầu giường đều đang trong tình trạng báo động.
Sự sống như ngàn cân treo sợi tóc.
Diệp Phi cũng nhìn thấy một lão già râu trắng ngồi bên cạnh Bạch Như Ca.
Ông già khoảng sáu mươi tuổi, râu dài, dáng người rất mập, chiều cao ước chừng 1,6 mét, nhưng trông đầy khí chất.
Ngón tay ông đặt lên cổ tay Bạch Như Ca.
Kim Ngưng Băng nhẹ giọng giới thiệu: “Vị bác sĩ có bộ râu trắng là một bác sĩ nỗi tiếng do Mã phu nhân mời đến, gọi là Nam Cung Xuân gì đó.”
Diệp Phi nhẹ nhàng gật đầu.
Lúc này, Nam Cung Xuân đang run run ngón tay, chẩn đoán tình huống của Bạch Như Ca.
Mã Gia Thành đứng kế bên xem xét, với vẻ mặt lo lắng, họ thậm chí còn thỏ chậm lại vì sợ rằng họ có thể làm phiền quá trình chẩn đoán và điều trị của ông.
Năm phút sau, Nam Cung Xuân bắt mạch xong, lấy ngón tay ra, bình tĩnh.
Nam Cung Xuân cười ha ha một tiếng, khiến Mã Gia Thành nhen nhóm hi vọng: “Ý tôi là, bệnh của Mã tiểu thư, tôi có thể chữa khỏi, nhưng chữa thì hơi phiền.”
“Tôi nhất định phải dùng Nghịch Thiên Thập Bát châm để cứu cô Bạch Như Ca.”
Ông ta bổ sung thêm một câu: “Nếu sử dụng phương pháp châm cứu này sẽ không chỉ tiêu hao tuổi thọ, mà có thể tiêu hao rất nhiều tuổi thọ của tôi.”
Mã Gia Thành và những người khác mừng như điên…
Sau đó, Mã Gia Thành tiến lên một bước: “Như Ca là con gái rượu của tôi, nó tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì được.”
“Nam Cung tiên sinh, xin hãy cứu lấy con bé.”
“Tuổi thọ của ông bị mất bao nhiêu chúng tôi sẵn sàng dùng tiền để bù đắp.”
Ông ta lấy ra một tắm ngân phiếu và đưa nó: “Một trăm triệu, xin ông cứu dùm.”
“Còn có, thay mặt cho gia đình Mã gia, tôi hứa rằng trong tương lai, chuyện của Nam cung tiên sinh và người nhà của ông cũng chính là chuyện của Mã gia chúng tôi.”
Mã phu nhân cũng đứng lên và nói: “Sau khi Như Ca được chữa khỏi, tôi sẽ bảo nó nhận ông làm bồ nuôi, hằng năm kính hiếu với ông.”
Nam Cung Xuân tỏ vẻ hài lòng, sau đó mang hộp thuốc đến: “Được, vậy thì tôi sẽ nghịch mệnh.”
“Bây giờ tôi châm cứu, nhiều nhất là nửa giờ sau Mã tiểu thư có thể thoát khỏi nguy hiểm, còn có thể tỉnh lại.”
Nam Cung Xuân bày kim châm ra.
“Nửa tiếng sau có thể tỉnh?”
Bọn người Mã Gia Thành mừng rỡ hô hào: “Cảm ơn thần y, cảm ơn ông.”
Sau khi trải qua nhiều lần hy vọng rồi lại thất vọng, họ càng trân trọng cuộc sóng của con gái mình hơn.