Chương 2320
“Như vậy người của Đường Môn mới không vì quá an nhàn mà sống trong mơ mơ màng màng, cũng không vì không có kẻ địch mạnh mà mất đi răng nanh, lại càng không vì quá rảnh rỗi mà dẫn đến lục đục nội bộ.”
“Cậu xem, hơn hai mươi năm này, trong năm gia tộc lớn nhất, trước đây nhà họ Đường chúng ta đội sổ, nhưng bây giờ thế nào? Binh cường mã tráng, phú khả địch quốc, đây chính là lợi ích mà Đường Tam Quốc đem lại.”
“Sự tồn tại của hắn, đã khiến cả Đường Môn quy tụ liên kết chặt chẽ với nhau.”
“Đường Tam Quốc còn sống, mọi người sẽ luôn luôn lo lắng, một khi hắn trở mặt, Đường Môn sẽ chết bao nhiêu người, bản thân sẽ mất đi bao nhiêu của cải.”
Giọng điệu của ông ta rất lãnh đạm: “Dù sao bây giờ người bên cạnh tôi đều là những kẻ trước đây ra tay với Đường Tam Quốc.”
Đường Thạch Nhĩ nhếch nhếch khóe miệng vài cái rồi than thở: “Giáo chủ nhìn xa trông rộng, quả là hiệu ứng cá da trơn mà.”
Đường Bình Phàm chuyển chủ đề: “Đừng phí lời, đi làm một việc này.”
Mắt Đường Thạch Nhĩ nheo lại: “Chuyện của Đường Nhược Tuyết?”
“Dùng quan hệ quét sạch khách sạn Long Kinh cho tôi.”
Đường Bình Phàm cúi đầu ăn một ngụm cháo.
“Hơn nữa, lớn bao nhiêu thì làm to chuyện bấy nhiêu.”
Chín giờ sáng, Diệp Phi (Phàm) đã trở lại Kim Chi Lâm.
Vốn dĩ anh muốn đi tìm Đường Nhược Tuyết nhưng Đường Nhược Tuyết đã gọi điện trước và nói với anh rằng sẽ gặp lại ở con ngõ thứ năm.
Cô vẫn trấn an Diệp Phi (Phàm) rằng mình không sao, xung đột ở khách sạn Long Kinh đã được giải quyết rồi. Đường Bình Phàm đã hứa là sẽ giúp giải quyết vấn đề này và cô cũng không cần phải từ bỏ vị trí đó nữa.
Cô sẽ đến nhà tang lễ để tiễn đưa Lâm Thu Linh nốt đoạn đường cuối cùng.
Ban đầu Diệp Phi (Phàm) rất ngạc nhiên khi Đường Bình Phàm lại trấn áp bọn người của Diệp Phi (Phàm) Dương tử tế như vậy, nhưng khi nghe giọng nói đầy tự tin của Đường Nhược Tuyết, anh cũng không thắc mắc nhiều nữa.
Sau đó, anh dặn dò Đường Nhược Tuyết phải gọi điện thoại cho anh bất cứ khi nào bất cứ chuyện gì xảy ra chăng nữa.
Về phần đến nhà tang lễ, Diệp Phi (Phàm) biết rõ nếu mình đến đó sẽ không hay cho lắm, dù sao thì anh cũng đang tạm thời bị coi là một kẻ sát nhân.
“Chú Đông, tối hôm qua tôi với người nhà họ Diệp có xảy ra một chút mâu thuẫn.”
Sau khi điều trị cho hàng chục bệnh nhân vào buổi sáng, rồi nghỉ ngơi, Diệp Phi (Phàm) dựa vào quầy, mỉm cười nói với Diệp Trấn Đông.
Diệp Trấn Đông đang uống trà, nghe Diệp Phi (Phàm) nói xong, mí mắt không ngừng co giật: “Con với người nhà họ Diệp xảy ra mâu thuẫn sao?”
Ông ta có hơi bất ngờ, cho dù ông ta đã rời khỏi nhà họ Diệp rồi, nhưng ông ta vẫn không muốn Diệp Phi (Phàm) sẽ xảy ra xung đột với người nhà họ Diệp một chút nào.
“Đúng vậy, chính là tên quân sư thỏ đế Diệp Cấm Thành đó.”
Diệp Phi (Phàm) nói: “Tôi đã tát anh ta hơn mười cái, cho anh ta thêm một chai rượu, có lẽ trong mười ngày đến nửa tháng tới sẽ không ai nhận ra anh ta được nữa.”
“Thật ra, tôi cũng không muốn ra tay đâu. Tôi chỉ muốn đưa bà Hàn và Mặc Thiên Hùng ra khỏi đó nhưng Diệp Phi (Phàm) Đường lại không có cho phép, nên tôi chỉ còn cách chiến đấu với họ đến cùng.”