Chương 2321
“Vốn dĩ tôi muốn dọa cái tên mang danh học giả đó một trận, nhưng tôi cảm thấy trình độ của họ không đủ để khiến tôi phải để lộ thân phận của mình.”
“Ít nhất cũng phải đạt trình độ như Uông Nhân Kiệt, hoặc là những người gan dạ như của liên đoàn Thương Mại mới có thể cho tôi động lực để sử dụng năng lực thật của mình để trấn áp họ.”
“Cho nên cuối cùng vẫn phải xảy ra đánh nhau.”
Diệp Phi (Phàm) cố gắng hết sức để phân biệt mối quan hệ giữa Diệp gia và Hiệp Đường.
“Ngay cả Mặc Thiên Hùng cũng không thể khuất phục được sao…” Diệp Trấn Đông nở nụ cười: “Xem ra thật sự là chủ nào tớ lấy rồi nhỉ.”
Diệp Phi (Phàm) tò mò hỏi: “Hiệp Đường muốn thay đổi người đứng đầu sao?”
“Chuyện đó không thể được.”
Diệp Trấn Đông mỉm cười: “Chỉ là thời thế thay đổi. Người trẻ tuổi mạnh mẽ hơn sẽ trở lên kiêu ngạo hơn, sẽ không coi những người đi trước ra gì nữa.”
“Sao lại phức tạp vậy, mặc kệ ông ta vậy.”
Diệp Phi (Phàm) xoa xoa đầu: “Dù sao chuyện cũng đã xảy ra rồi, nếu như bọn họ không đến làm phiền tôi nữa, thì chuyện ân oán đêm hôm qua sẽ trở thành quá khứ.”
“Nếu như vẫn muốn trả thù tôi, vậy thì tôi sẽ dốc hết sức để đánh trả.”
Mặc dù Diệp Phi (Phàm) vẫn không có bất kỳ tham vọng nào để tranh giành quyền lực, nhưng anh cũng sẽ không để mình bị bắt nạt.
Hơn nữa, đêm qua anh đã suy nghĩ về Diệp Trấn Đông, Mặc Thiên Hùng và Hiệp Đường luôn vì nước mà vào sinh ra tử, đã lấy lại danh dự cho Diệp Phi (Phàm) Dương và Dương Phá Cục không ít lần.
Nhưng nếu Diệp Phi (Phàm) Dương dám khiêu khích anh lần nữa, Diệp Phi (Phàm) sẽ không cho anh ta thêm một cơ hội nào nữa.
Diệp Trấn Đông do dự rồi nói: “Nếu tôi cho người giải quyết chuyện này thì sao?”
“Không cần, một là tôi không thèm để Diệp Phi (Phàm) Dương vào mắt, hai là tôi không muốn chú Đông phải làm những việc mà chú không muốn làm.”
Diệp Phi (Phàm) vỗ vai Diệp Trấn Đông cười: “Được rồi, tôi là bảo vật quốc gia đó, bọn họ không dám đối xử tệ với tôi đâu.”
“Sở dĩ tôi nói với chú chuyện này là bởi vì tôi muốn chú chuẩn bị tinh thần để tránh phải thấy tôi cãi nhau với nhà họ Diệp nữa, sợ rằng chú sẽ khó xử.”
Diệp Trấn Đông cũng là người cũ của Hiệp Đường, Diệp Phi (Phàm) lo lắng rằng ông ta vẫn còn lưu luyến.
“Không có gì để vương lưu luyến cả.”
Diệp Trấn Đông nắm chặt tay Diệp Phi (Phàm), giọng nói kiên định: “Chú sẽ luôn đứng về phía con.”
Diệp Phi (Phàm) sững người, sau đó nở nụ cười: “Cảm ơn chú Đông.”
Sau khi nói chuyện xong, Diệp Phi (Phàm) chạy về bàn ngồi tiếp tục điều trị cho các bệnh nhân.
Diệp Trấn Đông không nói gì, chỉ mở ngăn kéo ra sau đó đưa tay ra vuốt v e một thanh kiếm.
Thanh kiếm này đã không được sử dụng lâu lắm rồi, thậm chí ông ta cũng sắp quên đi sự sắc bén từng có của nó… ban ngày Diệp Phi (Phàm) tích lũy từng miếng bạch mang một, sau đó đến phòng của ba người Niêm Hoa và tiêm bạch mang vào người họ.
Đánh giá tình hình của ba người bọn họ, có lẽ ngày mai họ sẽ tỉnh lại, điều này khiến Diệp Phi (Phàm) rất vui mừng.
“Diệp Phi (Phàm), không ổn rồi.”
Diệp Phi (Phàm) mồ hôi nhễ nhại quay đầu lại, thì Tống Hồng Nhan đang hồi sức ở Kim Chi Lâm chạy đến, khuôn mặt xinh đẹp vô cùng nghiêm túc.