Chương 2341
“Xin chào cậu Kiều Sở, tôi thuộc tổ hành động của Hằng Điện, mật danh là Mị, đây là chứng chỉ Nhà nước của tôi.”
Lúc này, người phụ nữ trung niên với vẻ mặt không cảm xúc đi tới, giọng nói trong trẻo lạnh lùng: “Cậu và cậu Thái đều có liên quan đến một vụ án mạng rất nghiêm trọng, có quan hệ với quốc bảo số hiệu ba trăm linh tám, mong cậu đi với chúng tôi tới Hằng Điện một chuyến.
Người phụ nữ trung niên còn nhìn lướt qua cái điện thoại: “Bằng chứng vô cùng chính xác, tốt nhất là cậu không nên chống cự, hơn nữa chúng tôi có quyền hạn đầy đủ.”
“Tôi và Hùng Tử đi với mấy người!”
Uông Kiều Sở từ bỏ tất cả mọi sự chống đối, phủi quần áo đứng lên, sau đó nói với một cô gái nhỏ: “Loan Loan, nói với chú ba của tôi mời ông nội tôi xuống núi!”
(* một loài động vật giống con hổ)
Bốn giờ chiều, Diệp Phi (Phàm) đi vào nhà tang lễ Long Đô.
Nơi này có một phòng khám nghiệm tử thi cho cảnh sát.
Lúc Diệp Phi (Phàm) đi vào căn phòng lạnh như băng, liếc mắt đã nhìn thấy Trần Tiểu Nguyệt đang nằm trên đài, sắc mặt trắng bệch, đầy hoảng sợ, chết không nhắm mắt.
“Đang đi trên đường thì bị đâm một đao.”
Dương Kiếm Hùng từ cửa đi vào, nói cho Diệp Phi (Phàm) biết sơ về tình huống: “Cả con dao không có đâm hết vào bụng, nhưng lưỡi dao thì có kịch độc.”
Diệp Phi (Phàm) than nhẹ một tiếng: “Một đao chết người!”
Nhìn thấy Trần Tiểu Nguyệt chết đột ngột như vậy, cảm xúc của anh cũng rất tệ, anh chưa bao giờ nghĩ rằng, đến cuối cùng bản thân cũng không thể bảo vệ được người phụ nữ này.
Chỉ là trong lòng anh cũng không biết phải làm như thế nào nữa, xử lý xong Hồng Phật thì ngay lập tức chạỵ về cửa hàng Đáng Án, nhưng Trần Tiểu Nguyệt lại không trốn ở bên trong như lời dặn dò của anh.
Diệp Phi (Phàm) hỏi: “Vậy có bắt được hung thủ không?”
“Vẫn chưa bắt được.”
Dương Kiếm Hùng nhẹ lắc đầu: “Máy ghi hình ở ngã tư đường không bị phá hư, nhưng thủ phạm ngụy trang rất kỹ, đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang, đi giày đế cứng, hiện tại vẫn chưa có manh mối gì.”
Diệp Phi (Phàm) nhíu mày: “Hay là Uông Kiều Sở giết người bịt đầu mối?”
Trên đường đến đây, Diệp Phi (Phàm) đã bị lấy lời khai, Dương Kiếm Hùng cũng biết được một ít chuyện này có liên quan đến Uông Kiều Sở.
“Khó nói lắm, nhưng hai người bọn họ thật sự có quan hệ rất thân thiết.”
Dương Kiếm Hùng cười: “Cuộc điện thoại cuối cùng của Trần Tiểu Nguyệt chính là gọi cho Uông Kiều Sở.”
“Trên điện thoại còn hiển thị cuộc gọi kéo dài hơn một phút.”
Ông ta còn nói thêm: “Nếu hai người không có bất kỳ quan hệ gì thì Uông Kiều Sở sẽ không lãng phí nhiều thời gian như vậy với một người xa lạ đâu.”
Diệp Phi (Phàm) hơi ngạc nhiên: “Trần Tiểu Nguyệt gọi điện thoại cho Uông Kiều Sở?”
Dương Kiếm Hùng cũng không hề giấu giếm, nói: “Đúng vậy, hơn nữa là trong lúc gọi điện thoại thì bị người khác giết chết, còn về phần nội dung cụ thể thì phải xem lời khai của Uông Kiều Sở đã?”
Diệp Phi (Phàm) nháy mắt: “Các ông đã bắt Uông Kiều Sở rồi?”
“Liên quan đến tính mạng của cậu, Hằng Diện đã trực tiếp tham gia vào vụ việc này rồi.”
Dương Kiếm Hùng mạnh mẽ cười một tiếng, nói: “Đúng rồi, tôi ở lại đây còn muốn đưa cậu đến chỗ Hằng Điện, người của nhóm điều tra muốn nói với cậu vài câu.”
Diệp Phi (Phàm) hơi ngẩng đầu: “Vậy xem ra lời khai của tôi cũng rất có giá trị.”
Gần năm giờ, Diệp Phi (Phàm) theo Dương Kiếm Hùng đi vào một sân ở khu Đông Dương.
Sân vừa rộng vừa dài, ước chừng khoảng bốn mươi mét, chẳng qua là ngoại trừ hai con sư tử đá và một ông lão đứng gác cửa, thì không có bất kỳ một người bảo vệ nào nghiêm trang chỉnh tề cả.