Chương 2342
Nếu như Dương Kiếm Hùng không nói đây là Hằng Diện, vậy thì Diệp Phi (Phàm) cũng không thể đoán được nơi này có liên quan đến tổ chức trụ cột của đất nước,
Không hề có một chút gì là nguy nga tráng lệ cả.
Sảnh đầu tiên mà Diệp Phi (Phàm) được dẫn đến, cũng chính là một phòng họp loại nhỏ, sau đó ngay lập tức có thể nhìn thấy một hàng chữ trên đỉnh đầu: “Trên lãnh thổ của Trung Quốc, không có bất kỳ một sự việc mờ ám nào là tồn tại mãi mãi mà không bị vạch trần, càng không thể có một âm mưu nào là hoàn mỹ đến không thể tìm ra kẽ hở, hay manh mối.”
Anh đọc qua một lượt rồi khẽ gật đầu: “Viết rất hay.”
“Cạch!”
Ngay lúc Diệp Phi (Phàm) còn đang mải suy nghĩ thì cửa phòng đã bị đẩy ra, hai nam một nữ tiến vào.
Vẻ mặt ba người đều vô cùng lạnh lùng, giống như là đã bị đông cứng rồi vậy, khiến cho người khác không thể cảm nhận được một chút tình cảm nào từ trên mặt họ, cũng khiến cho người khác tự nhiên cảm thấy rất áp lực.
Nhưng nhìn thấy Diệp Phi (Phàm), ba người gần như cùng lúc nở nụ cười, còn có vẻ hơi cung kính.
Một người đàn ông có mặt hơi tròn đi lên trước, lễ độ cung kính mà nói: “Cậu Diệp, xin chào, tôi là tổ trưởng của tổ điều tra Hằng Điện, tôi tên là Triệu Quốc Nhân.”
“Đây là hai người bạn của tôi, Triệu Quốc Nghĩa, Triệu Quốc Lệ.”
“Chúng tôi mời cậu Diệp qua đây, là muốn hiểu thêm về tình hình tập kích hôm nay.”
“Chúng tôi biết cậu đã nói với cảnh sát sơ qua về tình hình rồi, nhưng cậu cũng được xem là một người tài, có vai trò quan trọng của đất nước, chúng tôi cũng muốn tìm hiểu thử xem có thể giúp gì được không.”
Ông ta rất khiêm tốn mà nói: “Hy vong cậu Diệp có thể thông cảm cho chúng tôi.”
“Không có gì đâu, là việc nên làm thôi, hơn nữa tôi cũng muốn có thể bắt được kẻ ở phía sau sớm một chút, trả lại công bằng cho mọi người.”
Diệp Phi (Phàm) cười khoát tay: “Tổ trưởng Triệu, mọi người muốn hỏi gì thì hỏi đi, nếu tôi biết thì tôi sẽ nói cho mọi người.”
“Cậu Diệp, mời ngồi.”
Triệu Quốc Nhân nho nhã lễ độ mời Diệp Phi (Phàm) ngồi xuống, sau đó để cho bọn Triệu Quốc Nghĩa và Triệu Quốc Lệ ghi âm lại, dùng làm tư liệu để ghi chép lại.
“Cậu Diệp, cậu có thể kể lại chuyện đã xảy ra hôm nay một lần nữa không?”
Ông ta tươi cười, điềm tĩnh nói: “Càng chi tiết càng tốt, như vậy về sau lấy đó làm chứng cớ, cũng sẽ không có kẽ hở nào.”
Làm chứng cớ?
Diệp Phi (Phàm) hơi nheo mắt lại, xem ra thật sự có người sắp gặp xui xẻo rồi.
Vì thế Diệp Phi (Phàm) ngay lập tức kể lại toàn bộ xung đột ở Long Kinh khách sạn, nguyên nhân gây ra xung đột là gì, đóng cửa khách sạn như thế nào, bị tấn công ra làm sao, và cả việc điều tra Âu Dương Nguyệt nữa.
Diệp Phi (Phàm) cũng không hề giấu diếm mà nói hết tất cả cho bọn họ biết.
Triệu Quốc Nhân nghe xong khẽ gật đầu, lời kể của Diệp Phi (Phàm) cũng giống với những gì ông ta đã được biết trước đó.
Sau đó ông ta cười hỏi: “Cậu Diệp, cậu nghĩ là Diệp Phi (Phàm) Dương và Dương Phá Cục cho người đến giết cậu phải không?”
Diệp Phi (Phàm) nghiêm túc trả lời: “Không phải là tôi nghĩ mà là đó là sự thật.”
“Những sát thủ tập kích tôi đều là người nước ngoài, đều là hộ vệ bên cạnh Dương Phá Cục, hơn nữa Mã Tử Hồng Phật hàng đầu của Diệp Phi (Phàm) Dương cũng đảm nhiệm vai trò bắn tỉa nữa.”
“Hơn nữa tôi lại có xung đột với bọn họ ở khách sạn Long Kinh, vậy không phải bọn họ thì là ai cơ chứ?”