Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 315

Hai trăm mét cuối cùng, là thuộc về những cửa hàng đồ cổ bán hàng theo giá niêm yết.

 

Diệp Phi đi lang thang hai vòng, đều chẳng phát hiện có đồ chơi nào hay ho, bèn suy nghĩ hay là mua đại vài miếng ngọc thạch về, khắc thành bùa hộ mạng cho những người thân quanh mình Diệp Phi đi vào tiệm đồ cổ to nhất, cửa hàng đồ cổ Uông Thị.

 

Cửa hàng này chiếm diện tích rất lớn, hơn ba ngàn mét vuông, cửa vào cũng rất rộng đãi, kèo cột đều theo lối cổ, phả ra hơi thở của lịch sử và thời gian.

 

Lúc Diệp Phi bước vào, trong phòng khách có hơn trăm người chen chúc chật chội.

 

Trên những chiếc kệ hai bên, trưng bày hàng trăm thứ đồ cổ, Đường Tống Nguyên Minh Thanh đều có, rất nhiều người cầm theo kính lúp tỉ mẩn xem xét.

 

Trên nền đất rộng, mấy ngàn viên đá thô trưng bày ngổn ngang.

 

Không ít người mặt mày hớn hở cá nhau xem mấy viên đá này thật hay giả.

 

Cửa hàng đồ cổ này cũng ngang ngửa với cái chợ ngoài kia, có sức hút cực kỳ lớn, có thể thấy cửa hàng này làm ăn rất khấm khá.

 

“Các người vu cáo người khác, đây là phạm pháp đó!”

 

Trong khi Diệp Phi đã đi dạo được nửa vòng, anh bỗng nhiên nghe thấy ở một góc nhà nào đó vang lên tiếng cãi vã kích động.

 

Đã vậy giọng nói này còn rất quen nữa.

 

Giọng nói càng lúc càng lớn, khu vực đông nam ngôi nhà liền thu hút không ít ánh mắt chú ý, Diệp Phi cũng hiếu kỳ đi về phía đó.

 

“Đường Tam Quốc?”

 

Ở trung tâm của sự việc, Diệp Phi nhìn thấy bóng dáng của Đường Tam Quốc, bên cạnh ông ta còn có Đường Phong Hoa.

 

Đường Tam Quốc và Đường Phong Hoa đang bị mấy nhân viên bán hàng bao vây chính giữa, hai bên đang cãi nhau rất gắt chuyện gì đó.

 

Bên ngoài có không ít người hiếu kỳ xôn xao đến gần hóng chuyện.

 

Sau đó, một người phụ nữ mặc Âu phục bước đến, xem ra có vẻ là giám đốc của Uông thị.

 

Cô ta khoảng chừng hơn ba mươi tuổi, dung mạo xinh đẹp, dáng người cao ráo.

 

Dưới lớp quần áo đoan trang nghiêm túc thoáng hiện ra thân hình với những đường cong tuyệt đẹp, mang vẻ chững chạc sõi đời, trên gương mặt trắng nõn đeo một cặp kính gọng vàng, toát ra vẻ trí thức và nhã nhặn.

 

Chỉ cần sự khinh miệt trong ánh mắt cô ta, đã đủ nói lên cô ta cao ngạo đến thế nào.

 

Diệp Phi nhìn ra được, Đường Tam Quốc đã gặp phải phiền phức không nhỏ, nếu không cũng không cãi vã ghê gớm như Vậy.

 

Thần sắc anh thoáng vẻ do dự, đã không thấy thì thôi, nhưng đã thấy rồi mà quay người bỏ đi cũng không phải cho lắm, thế là anh bước lên trước gọi: “Bố, có chuyện gì vậy?”

 

Đường Tam Quốc không đáp lại, chỉ tức giận nhìn trừng trừng mấy nhân viên tiệm, cái mặt già căng đỏ lên.

 

Đường Phong Hoa đã quen thói khinh miệt người khác, nhưng nghĩ đến quan hệ giữa anh và Đỗ Thanh Hổ, nên phải cố gắng nhãn nhịn.

 

Lỡ như làm cho Diệp Phi không vui, mình còn không bị Đỗ Thanh Hổ cho một trận sao.

 

Không đợi Đường Tam Quốc mở miệng, người phụ nữ xinh đẹp kia đã cười lạnh: “Tôi là Tiêu Nhược Băng, giám đốc thường trực của cửa hàng đồ cổ Uông Thị, anh đến rất đúng lúc, mau đến khuyên bố của anh đi”

 

“Bố của anh đã làm vỡ món đồ gốm sứ thời Minh Thanh của chúng tôi, chúng tôi niệm tình ông ta bất cẩn, chỉ cần bồi thường năm triệu là được.”

 

“Nhưng ông ta dù chết cũng không chịu nhận đã làm vỡ nó: “Nếu cứ như vậy, chúng tôi phải báo cảnh sát đến làm việc”

 

Ánh mắt sắc bén của cô ta lướt trên người Diệp Phi: “Hơn nữa tôi còn có thể bảo đảm, sau này bố anh sẽ không được bước chân vào Cổ Ngoạn Thành nữa, tất cả người bán ở đây sẽ tẩy chay ông ta”

 

Giọng điệu của cô ta không nhanh không chậm, nhưng vẫn duy trì được khí thế áp đảo, rõ ràng đã rất có kinh nghiệm trong những việc này.

 

“Tôi nói lại lần nữa, tôi căn bản không có đụng vào món đồ sứ này, là nó tự rớt xuống.”

 

Đường Tam Quốc quay sang đám người Tiêu Nhược Băng hét lên: “Nó vỡ như thế này chẳng có liên quan gì đến tôi hết, các người không được vu khống tôi.”

 

Ông ta tức giận đến nỗi mặt đỏ tai hồng, chỉ hận không thể đánh lộn một trận cho hả giận.

 

“Bố tôi không nói láo đâu”

 

Đường Phong Hoa cũng tin tưởng Đường Tam Quốc: “Các người không có hiểu lầm đấy chứ!

Bình Luận (0)
Comment