Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 316

Cô ta vốn là sang trung tâm thương mại gần đó mua quần áo, kết quả nhận được điện thoại của Đường Tam Quốc, bèn bố chân bốn cẳng chạy sang đây.

 

Diệp Phi không nói không rằng, chỉ ngồi xổm xuống, kiểm ra mấy mảnh đồ sứ vỡ trên đất.

 

Món đồ sứ này phải cao ít nhất nửa mét, tay nghề rất tinh xảo, lúc này ngoài cái đế vẫn còn nguyên vẹn ra, toàn bộ món đồ đã vỡ thành mấy chục mảnh.

 

Diệp Phi đưa tay chạm vào một mảnh vỡ, chỉ cảm thấy có hơi gai tay một chút, nhưng lúc sờ vào cái đế dày kia, anh lại cảm thấy thích thú không muốn rời tay một cách khó hiểu.

 

Ngọc Sinh Tử không làm hiện lên thông tin nào trong đầu anh, nhưng Diệp Phi vẫn cảm nhận được cảm giác hấp dẫn đó…

 

“Hiểu lầm? Hiểu lầm chỗ nào?”

 

Lúc này, Tiêu Nhược Băng nện gót giày cao xuống đất, giọng nói lạnh lùng: “Ở cái góc này, chỉ có bố cô đi qua, ông ta vừa mới đi qua thì món đồ này rơi xuống, không phải ông ta thì là ai?”

 

Mấy nhân viên cửa hàng khác cũng nhao nhao phụ họa: “Đúng vậy, không phải ông ta táy máy, món đồ đó có thể rơi xuống được sao?”

 

Ánh mắt Diệp Phi quét qua người phụ nữ kia, phát hiện trong mắt cô ta có một tia hài hước, rõ ràng đây là một cái bẫy.

 

Người phụ nữ này, chiêu trò cũ rích này cũng lôi ra xài.

 

“Các người vu khống tôi”

 

Đường Tam Quốc cương quyết đến cùng: “Đưa camera ra đây, tôi cần camera giám sát, nếu như là tôi làm, tôi sẽ chịu trách nhiệm, nếu không phải là tôi, đừng hòng vu khống” Nhóm edit là t*uyen 1. One mong cả nhà qua đọc khích lệ nhóm nhé!

 

Đường Phong Hoa cũng gật đầu: “Đúng rồi, đưa camera ra đây”

 

“Vừa khéo góc nhà này là góc chết, không có camera”

 

Tiêu Nhược Băng mở miệng châm chọc: “Nhưng có điều dù không có vật chứng, nhưng nhân chứng rất đầy đủ, cửa hàng chúng tôi có mấy người khách đều nhìn thấy ông làm đổ nó: Mấy nhân viên cửa hàng và những kẻ hiếu kỳ đều gật gật đầu, tất cả đều nói chính Đường Tam Quốc đi qua đụng rớt món đồ xuống.

 

Đường Tam Quốc tức muốn ói máu: “Các ngư “Đừng cãi vã nữa, một câu thôi, nhận hay không nhận?”

 

Tiêu Nhược Băng lạnh lùng nói: “Nhận, vậy thì đền tiền, không nhận, vậy thì báo cảnh sát”

 

Đường Tam Quốc giận dữ rống lên: “Không phải tôi làm bể, đền cái quái gì mà đền?”

 

“Đúng vậy, trước khi tra xét rõ ràng, không được đổ lên đầu bố tôi”

 

Đường Phong Hoa hét lên phụ họa: “Hơn nữa, món đồ sứ này mà giá đến năm triệu, không phải quá cắt cổ sao, ai biết nó là thật hay là giả?”

 

Lúc này, Diệp Phi cầm mảnh vỡ đồ sứ đứng lên: “Món đồ sứ này là thật!”

 

Hiện trường lặng phắc.

 

Đường Tam Quốc nghe vậy giận run lên: “Đồ khốn, mày dây vào làm cái gì hả?”

 

Đường Phong Hoa cũng gào lên: “Diệp Phi, mày không biết gì thì câm đi”

 

“Món đồ sứ này, có tên gọi là Nội Hữu Càn Khôn”“

 

“Bên trong vẽ thanh hoa, bên ngoài vẽ dương thái, tráng men ngũ sắc, sử dụng kỹ thuật chạm nổi, chuyển tâm, chạm rỗng, mạ vàng mà thành”

 

Diệp Phi bình thản nói: “Nó còn là tác phẩm của nghệ nhân Đốc Từ Quan Đường Anh làm ra, là tinh phẩm gốm sứ của thời Càn Long nhà Thanh”

 

Có một xuất phẩm tên là Dệt Hoa Trên Gấm cùng thời đại cũng rất tuyệt hảo, bố năm trước đã bán được với gia bốn chục triệu ở Cảng Thành.

 

“Món ‘Nội Hữu Càn Khôn này, tuy không thể so được với ‘Dệt Hoa Trên Gấm, nhưng mà năm triệu vẫn rất đáng giá.”

 

Anh nói ra một mạch nhưng kiến thức mà mình biết được.

 

Tiêu Nhược Băng khoanh tay trước ngực mở miệng: “Không sai, nó là Nội Hữu Càn Khôn của thời nhà Thanh, chúng ta đã tốn bố triệu để mua nó từ nước ngoài về”

 

“Bây giờ bán với giá năm triệu, cũng không tính là đắt”

 

“Ông Đường, con rể của ông cũng đã nói cái này đáng giá, ông cứ theo đó mà đền tiền đi thôi”

 

Cô ta quăng nụ cười nghiền ngẫm về phía Đường Tam Quốc: “Đừng làm tổn hại đến thanh danh cả đời ông trong giới đồ cổ”

 

“Đồ khốn!”

 

Đường Tam Quốc hận không thể cho Diệp Phi một cái tát: “Mày đúng là làm tao quá thất vọng!”

Bình Luận (0)
Comment