Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 343

“Các người không phải không thích sao? Vậy thì trả lại hết cho tôi!”

 

Giọng Diệp Phi nhẹ như mây bay, nhưng từng chữ lại có sức sát thương cực lớn.

 

Đám người Hàn Kiếm Phong nghe vậy sắc mặt lập tức biến đổi hoàn toàn, Diệp Phi đã nắm được nhược điểm trí mạng của bọn họ.

 

Đặc biệt là Lâm Thu Linh, sắc mặt tái nhợt.

 

Đường Phong Hoa cao giọng quát lên: “Diệp Phi, mày làm như vậy, không sợ chúng tao nói với Nhược Tuyết?”

 

“Một khi chúng tao nói với Nhược Tuyết những chuyện này, cho nó biết mày không niệm một chút tình xưa nghĩa cũ nào, mày đừng hòng có cơ hội tái hợp với Nhược Tuyết”

 

Cô ta uy hiếp Diệp Phi: “Đến lúc đó nó thật sự gả cho Triệu Đông Dương, cho dù mày khóc cũng không kịp.”

 

“Ai nói với các người là tôi muốn tái hợp với Đường Nhược Tuyết?”

 

Diệp Phi nhàn nhạt giễu cợt: “Tôi và cô ta đã ly hôn, sau này cô ta đi cầu gỗ của cô ta, tôi đi thuyền độc mộc của tôi…”

 

Lâm Thu Linh khế quát một tiếng: “Diệp Phi, mày không được quá đáng.”

 

Giọng Diệp Phi ôn hòa: “Không phải tôi quá đáng, chẳng qua là, tôi chỉ thỏa mãn các người thôi, dù sao cống hiến của tôi đối với nhà họ Đường không đáng kể”

 

“Diệp Phi!” Ngay lúc này, phía sau truyền tới một tiếng hô quen thuộc.

 

Diệp Phi run rẩy quay đầu, liền phát hiện phía sau không biết lúc nào lại có thêm một chiếc BMW màu đỏ, người gào tên mình chính là người ăn mặc tuyền đen kia, Đường Nhược Tuyết.

 

Vẫn xinh đẹp như thường lệ, có điều, vẻ mặt ảm đạm.

 

Diệp Phi không trả lời, chỉ là, bình tính nhìn cô.

 

Gương mặt đẹp của Đường Nhược Tuyết tiều tụy, nhìn Diệp Phi ngơ ngẩn nói: “Diệp Phi, đừng làm lớn chuyện nữa, hãy cho anh rể và cả nhà một con đường sống đi”

 

“Tôi còn cho rằng, cô sẽ nói một tiếng xin lỗi… Diệp Phi tự giễu cười một tiếng: “Xem ra từ đầu đến cuối vẫn là tôi ngây thơ, ở trong từ điển của cô, vĩnh viễn không có hai chữ “xin lỗi” với tôi.”

 

“Diệp Phi”

 

Sắc mặt Đường Nhược Tuyết đột nhiên đỏ lên.

 

Cho tới bây giờ cô vẫn không thể tưởng tượng được, Diệp Phi sẽ chẳng nể chút mặt mũi nào như thế.

 

Sau đó, gương mặt xinh đẹp của cô lại mềm nhữn: “Diệp Phi, bỏ qua cho bọn họ đi, chúng ta không ly hôn nữa, sau này bình thản sống qua ngày với nhau, thấu hiểu lẫn nhau, được không?”

 

Ánh mắt Diệp Phi trong chớp mắt hơi hoảng hốt, ngay sau đó liền lướt qua vẻ tự giễu.

 

Anh từng có lúc nằm mơ cũng muốn cùng cô bình thản sống qua ngày, thấu hiểu lẫn nhau, nhưng cũng không ngờ lại nghe cô nói ra ở đây, vào giờ này.

 

Anh không trả lời, xoay người đi về phía chiếc xe Mercedes.

 

Lưu Phú Quý vội vàng chui vào ghế tài xế nổ máy xe.

 

Đường Nhược Tuyết mới vừa nhóm lên một chút hy vọng từ từ lụi tàn: “Tôi sai, tính cách tôi có vấn đề, tôi có thể thay đổi, chúng ta có thể thử thay đổi mà”

 

Diệp Phi lắc đầu một cái, anh không muốn thử nữa, quá mệt mỏi, quá hành hạ.

 

Đường Nhược Tuyết không nghe lọt bất kỳ lời nào: “Chẳng lẽ tôi phải buông xuống tất cả tự trọng, đi cầu xin anh đừng đi, cầu xin anh tái hợp sao, tôi thật sự không làm được”

 

Cô gần như sụp đổ: “Chúng ta đừng hành hạ lẫn nhau nữa có được hay không?”

 

“Cô cứ là chính cô là được”

 

Diệp Phi đi sát qua bên cạnh cô: “Thật ra thì, chẳng qua là, cô không cam lòng mà thôi…”

 

Đường Nhược Tuyết ngẩn ngơ: “Có phải anh thật sự thích Tống Hồng Nhan hay không…” Tiếp theo cô giật mình một cái, chắn trước mặt Diệp Phi: “Không được đi.”

 

Diệp Phi đi vòng qua bên cạnh cô, ngồi vào trong chiếc xe Mercedes.

 

Đường Nhược Tuyết không có chút sức phản kháng nào, nước mắt rơi như mưa gào lên: “Diệp Phi, có phải anh muốn tôi hận anh cả đời hay không?”

 

Tay Diệp Phi đóng cửa hơi ngập ngừng một chút, sau đó chậm rãi nhắm hai mắt lại.

 

Mở ra lần nữa, đã hoàn toàn trong sáng thấu triệt.

 

Chuyện mà anh đã quyết định, tuyệt đối không quay đầu lại.

Bình Luận (0)
Comment