“Lái xe…
Đi thẳng một nước, tuyệt không quay đầu! Đây là điều mà sau khi Đường Nhược Tuyết dùng hết sức lực giữ Diệp Phi lại cảm nhận được.
Cũng là lần đầu tiên cô phát hiện, Diệp Phi cũng sẽ có lúc nhãn tâm như vậy, sau khi quyết định, bất kể cô thỏa hiệp, hèn mọn như thế nào, vẻ mặt anh cũng không hề nhúc nhích.
Cô vẫn luôn cho rằng Diệp Phi bảo sao làm vậy, không có cá tính.
Bây giờ mới biết, không phải Diệp Phi có tính hèn yếu trời sinh, mà là anh quan tâm đến mình.
Bởi vì anh quan tâm mình quá nhiều, cho nên mình và người nhà họ Đường mới có thể tùy ý miệt thị anh, khinh miệt anh, tổn thương anh.
Khi Diệp Phi hết sức thất vọng, trong lòng không còn có mình nữa, cô và người nhà họ Đường cũng không cách nào tổn thương anh, hay giữ anh lại nữa.
Nghĩ thông suốt được điều này, Đường Nhược Tuyết cũng mất đi dũng khí tiếp tục đuổi theo.
Chán nản dựa vào chiếc BMW màu đỏ, chậm rãi khuyu xuống.
“Đi, đi…” Đường Nhược Tuyết tự lẩm bẩm, trước kia cô ghét nhất là loại đàn bà hở một tí bởi vì tình cảm mà đòi sống đòi chết, bây giờ, dường như bắt đầu có chút thông cảm với họ.
Cô không biết mình đã quen được Diệp Phi đối xử tốt, hay là không cam tâm Tống Hồng Nhan cướp Diệp Phi đi, tóm lại, trong lòng rất khó chịu.
“Tên khốn kiếp này, thật đúng là vong ân phụ nghĩa, ban đầu không nên giúp nó mới đúng”
Lâm Thu Linh đi tới, đau lòng ôm con gái, cắn răng nghiến lợi: “Cho bao nhiêu tiền như vậy, còn nuôi một năm, kết quả trở thành kẻ ăn cháo đá bát”
“Bất quá vậy cũng tốt, cuối cùng con cũng được tự do.”
“Trên đời này thiếu cái gì thì thiếu, duy chỉ có đàn ông là không thiếu, con phải nghĩ thông suốt một chút, ít nhất không thể bị thằng khốn kiếp kia chê cười.”
“Nhược Tuyết, đừng khổ sở như vậy, mẹ biết không phải con yêu nó, chẳng qua là mất mặt thôi, con yên tâm, mẹ nhất định tìm cho con một người đàn ông tốt hơn nó gấp trăm lần”
“Con không thích Đông Dương, mẹ sẽ tìm cho con chàng trai ưu tú nhất”
“Dì Uyển của con mấy ngày trước nói chuyện điện thoại với mẹ, mấy ngày nữa cậu Uông trở về Trung Hải, đến lúc đó mẹ sẽ giới thiệu con với cậu ấy”
“Cậu Uông cũng là một trong Tứ đại công tử của thành phố này, tuy có thua kém một chút so với Đường môn chúng †a, nhưng so với Hoàng Chấn Đông gì đó thì thâm căn cố đế hơn nhiều”
“Một khi con gả vào nhà họ Uông giàu có này, không chỉ có thể khiến cho Diệp Phi ân hận đến chết, còn có thể đạp nó xuống vực bất cứ lúc nào.”
“Thứ cặn bã, tiểu nhân đắc chí… Lâm Thu Linh trấn an con gái: “Người dựa vào đàn bà kiếm cơm, không thể lâu dài được”
Đường Phong Hoa cũng lên tiếng phụ họa: “Đúng, Nhược Tuyết, đừng thương tâm, Diệp Phi chỉ là một kẻ tiểu nhân cáo mượn oai hùm, không có bản lãnh gì.”
“Nếu như không phải chúng ta bị Đường môn gạt bỏ đến nông nỗi này, chỉ tùy tiện hất tay cũng có thể đè chết con ả Tống Hồng Nhan”
“Em gái, quân tử báo thù, mười năm chưa muộn”
Hàn Kiếm Phong cũng ra vẻ nhìn xa trông rộng: “Yên tâm đi, Tống Hồng Nhan chỉ là hám của lạ, Diệp Phi sẽ bị cô ta chơi chán nhanh thôi.”
“Tôi nói cho các người biết nhé, đến lúc đó nó bị bỏ rơi, kêu gào khóc lóc đòi trở về nhà họ Đường, các người cũng không được phép thu nhận nó đâu đấy”
Hắn cố làm ra vẻ: “Nếu không tôi không xong với các người đâu”
“Chị, chị chờ đi, cục tức này em nhất định trả cho chị”
Lâm Bối Nhi ôm gương mặt đẹp, lòng đây căm phẫn: “Em mặc kệ hắn ta cấu kết với hạng người nào, mười sáu bạt tai của em nhất định phải đòi lại”
“Đợi em đi gặp cậu Hoàng, anh ấy nhiều năm nay là bạn giường, à không, bạn bè của em, em sẽ nhờ anh ấy cẩn thận dạy dỗ phế vật kia một trận”
Là một người mẫu nhiều năm lăn lộn với các thiếu gia công tử, ở Trung Hải cũng không ít đàn ông bỏ mình dưới váy cô ta.
Dĩ nhiên, cái giá cũng không nhỏ.
“Mẹ, chị, anh rể, các người đừngnói nữa”
Đường Nhược Tuyết buồn rầu khoát khoát tay: “Cũng đừng đi tìm Diệp Phi trút giận gì, tôi không muốn nhìn thấy nhà họ Đường ầm ï gà chó không yên nữa”
Chuuyện tình cảm của cô coi như hoàn toàn hỏng bét, nếu như nhà họ Đường còn làm ầm 1, khiến cho cô không được yên thân, cô chắc là sẽ tìm đến cái chết.