“Cũng chỉ có anh Quân tính tình độ lượng, nếu là những người khác, đã sớm ăn hai cái tát r Tưởng Đình Đình, Tôn Yên Nhiên, Trương Phỉ Phỉ cũng hùa theo khinh bỉ Diệp Phi, các cô rất không quen nhìn dáng vẻ dửng dưng bình tĩnh của anh.
Phải biết, những người đàn ông khác gặp những người đẹp như các cô, không ai không ra sức lấy lòng liếm gót chân các cô.
Cho nên dáng vẻ nhìn thấu hồng trần của Diệp Phi, khiến cho các cô rất ghét, cũng rất tức giận.
“Anh Quân, các người làm gì vậy?”
Vẻ mặt tươi cười của Đường Kỳ Kỳ liền trầm xuống: “Anh rể của tôi ở nhờ thì thế nào? Là ăn cơm nhà các người hay là xài tiền của các người? Hết người này đến người khác châm chọc là sao?”
Đám con gái Trương Phỉ Phỉ khẽ cau mày, không ngờ Đường Kỳ Kỳ lại bảo vệ Diệp Phi.
Sắc mặt Hồng Quân càng khó coi hơn, càng không vừa mắt đối với Diệp Phi hơn.
“Kỳ Kỳ, đừng giận.”
Diệp Phi uống ngụm nước lọc, nhìn bọn Hồng Quân cười nói: “Tôi chỉ là một nhân vật nhỏ vậy thôi, các người căn bản không cần quá coi trọng tôi.”
Đường Kỳ Kỳ hừ một tiếng: “Anh rể tôi chẳng qua là bây giờ chưa được như ý, không có nghĩa là sau này anh ấy không thể phát đạt, nói thế nào cũng đã từng tốt nghiệp đại học danh tiếng”
Thấy Đường Kỳ Kỳ mất hứng, Tôn Yên Nhiên mở miệng giảng hòa: “Được rồi, không gây mấy chuyện này nữa, chúng ta uống rượu nào, Lý Đan, đi lấy một chai rượu ngon tới đây sơ cua coi.”
Cô quay sang một cậu trai nghiền ngẫm nghiêng đầu.
Người tên là Lý Đan gật đầu một cái, đứng dậy đi về phía quầy bar.
“Thời đại này, trình độ học vấn chẳng qua là vô dụng”
Hồng Quân chẳng thèm ngó ngàng gì tới lời Đường Kỳ Kỳ: “Dù có xuất thân từ đại học danh tiếng thì sao, vẫn bán thịt heo như thường, cho dù có thể tìm một công việc tốt, cũng chẳng bằng một đầu ngón tay của chúng ta”
“Ngay cả Kỳ Kỳ, đi nước ngoài học một năm cũng phải một triệu”
“Cả đời anh rể em có thể kiếm được số tiền này không?”
Hắn tựa như khiêu khích nhìn Diệp Phi: “Thằng ranh, mày nói có đúng hay không?”
Dù sao tối nay là Đường Kỳ Kỳ muốn cầu cạnh bọn họ, hắn không lo lắng Đường Kỳ Kỳ xé rách da mặt.
Diệp Phi không muốn làm khó Đường Kỳ Kỳ, cười một tiếng: “Anh nói đúng, tôi bất tài, tôi vô dụng”
“Anh Quân, không cần ở lãng phí thời gian với những người không đáng, nào, chúng ta uống rượu.”
Tưởng Đình Đình cười duyên một tiếng, cầm ly rượu lên cụng với Hồng Quân.
Đám Trương Phỉ Phỉ cũng theo Hồng Quân uống rượu, còn không ngừng nững nịu muốn anh Quân chăm sóc nhiều hơn, sau này cho các cô thêm nhiều khách hàng tốt.
Hồng Quân là giám đốc bộ phận quan hệ khách hàng, tài nguyên trong tay nhiều vô số, có thể khiến cho đám Trương Phỉ Phỉ có thu nhập rất khả quan, cho nên rất được ưa thích, bợ đỡ.
Hồng Quân lọt giữa vòng vây một đám con gái nũng nịu chèo kéo, vui thích không thôi, liền gọi thêm mấy tên bạn bè heo chó vào cùng uống rượu với nhau.
Bầu không khí càng lúc càng nóng lên.
Sau đó, bọn họ lại kéo Đường Kỳ Kỳ vào chiến trường, vô tình hay cố ý rót rượu cho cô uống.
Rượu trắng, rượu đỏ, rượu đủ các màu, hòa lẫn.
Tôn Yên Nhiên vẫn luôn liếc về phía quầy bar, suy nghĩ Lý Đan đã lấy được rượu chưa, tại sao còn chưa trở về?
Mặc dù Đường Kỳ Kỳ cố hết sức từ chối, nhưng không biết làm sao ngăn mọi người đốc vào, chỉ có thể uống hết ly này đến ly khác.
Diệp Phi phát hiện, trong mắt mấy tên trong nhóm Hồng Quân đều lóe lên những tia nhìn tà ác.
Rõ ràng, bọn họ có ý đồ đối với Đường Kỳ Kỳ, đây cũng là nguyên nhân vì sao bản năng bọn họ bài xích người ngoài cuộc như Diệp Phi.
Diệp Phi mấy lần muốn can, nhưng Đường Kỳ Kỳ vẫy tay tỏ ý không sao.
“Nào, Kỳ Kỳ, anh rót cho em này.”
Sau khi rượu đã hòm hòm, Hồng Quân cười thần bí: “CV của em không tệ, có điều, hơi thiếu kinh nghiệm một chút”
“Bất quá không sao, anh rất thân với phòng nhân sự, ngày mốt phỏng vấn thi tuyển, chắc chắn em có thể vào công ty dược Bách Hoa làm việc”