Chương 565:
“Bây giờ gã ta đã rơi vào bước đường cùng, gã ta sẽ dùng bất cứ thủ đoạn gì với em để giết chết em đó. Em cho chị thêm một chút thời gian nữa, chị sẽ lo liệu hết toàn bộ. Chị bảo đảm Đường Nhược Tuyết sẽ an toàn, cho dù là về lợi ích hay tính mạng. Em đừng qua đó cứu người nhé, gã ta sẽ giết chết em mất”
Quá quan tâm sẽ bị loạn, giọng nói của Tống Hồng Nhan nghe vô cùng run rẩy, nó đã không ung dung được như lúc trước nữa, bởi vì cô ta lo lắng Diệp Phi sẽ một đi không trở lại.
“Tối nay, cho dù có cạm bấy gì, bị kẻ nào cản đường thì em vẫn sẽ tiêu diệt nó. Giang Thế Hào cũng phải chết!”
“Bíp!” Diệp Phi cúp điện thoại.
Hôm nay mặt trời không vươn mình ra khỏi những đám mây được nên sắc trời đã trở nên nặng nề hơn những ngày trước đây rất nhiều, đèn đường cũng được bật từ rất sớm. Lúc lại có một tia chớp xuất hiện trên bầu trời, chiếc xe Audi đã chạy đến bãi biển Hoàng Kim, đi tới biệt thự nằm trên đỉnh của Giang Thế Hào.
Xung quanh căn biệt thự là một mảnh đất có diện tích cực kỳ rộng lớn, xung quanh còn được xây tường rào hẹp dài, tường rào không chỉ dày mà còn được trang bị lưới điện, ngoài cửa ra vào thì có bảy người canh giữ, trông chẳng khác gì một lô cốt quân sự thực thụ.
Chiếc Audi đậu trước cửa biệt thự, Diệp Phi và Độc Cô Thương xuống xe, mỗi người tự lấy một chiếc khẩu trang ra đeo lên. Tối nay chắc chắn biệt thự này sẽ biến thành một nơi máu chảy thành sông, họ không muốn để mùi tanh nồng nặc của máu làm mình thấy khó chịu.
Trong tay Độc Cô Thương xuất hiện một thanh kiếm sắc bén hay được dùng trong những trận đấu kiếm trên đấu trường.
“Đây là vùng đất của tư nhân, không ai được phép tự tiện xông vào” Thấy Diệp Phi và Độc Cô Thương đột ngột xuất hiện, bốn gã đàn ông hùng hổ bước tới: “Cút nhanh lên!”
“Âm!”
Không hề đáp lại lấy một câu nào, Độc Cô Thương lao về phía bốn người và quét ngang bọn chúng. Máu tươi lập tức vẩy ra rơi xuống đầy đất, cánh cửa màu trắng có hoa văn cũng loảng xoảng một tiếng, bị cơ thể bọn chúng đụng vào, bật mở ra.
Tiếp đó, lại có ba tên gào lên: “Mày chết chắc ri Độc Cô Thương chỉ hờ hững giơ tay vung kiếm, ba gã kia tức thì rút dao ra chống lại, rồi bỗng dưng có người nghe có hai tiếng “Rắc rắc”, cánh tay của bọn chúng gấy lìa, sau đó chúng đồng loạt ngã bay về phía sau, trông vô cùng thê thảm.
“Ai đấy?”
Nghe thấy tiếng động, vài tên vệ sĩ tinh nhuệ của Tập đoàn Giang Thị lao ra ngoài.
Khi họ nhìn thấy máu tươi đầy đất, bên cạnh đó cửa còn bị sụp xuống, bọn họ liền cảm thấy kinh hoàng, nhanh chóng rút cây súng ống bên hông ra.
“Vèo!” Bọn họ còn chưa kịp nâng cây súng của mình lên thì đã thấy Độc Cô Thương đang lao tới, đánh thẳng vào người của bọn họ.
“Phực!”
Cũng trong lúc đó, một luồng ánh sáng mãnh liệt phát ra, ba người họ còn chưa kịp phản ứng thì đã cảm thấy cổ mình vô cùng đau đớn.
Ngay sau đó, ba cái đầu gần như rớt xuống cùng một lúc, rớt xuống hai bên.
Chỉ với một đường kiếm đã có thể chém đứt cả ba cái đầu, vẻ mặt Độc Cô Thương không có chút biểu cảm nào, động tay một cái, những dòng máu tươi nhanh chóng biến mất.
Diệp Phi cũng không nhìn vào ba thi thể kia, chỉ đưa tay nhặt thanh kiếm lên, vẻ mặt bình tĩnh tiếp tục bước về phía trước.
Lúc này, cách đó không xa hiện lên bốn dáng người, lại là một đội tuần tra.
Bọn họ cảm nhận được nơi này đã xảy ra chuyện gì đó, vì thế theo bản năng đi tới gần kiểm tra, thế nhưng khi chưa kịp nhận ra vết máu.
“Vèo, vèo, vèo!”
Độc Cô Thương đã mạnh mẽ lao tới, một lưỡi kiếm sáng bóng lướt qua.
Bốn cơ thể người rung động một cái, sau đó đầu lìa khỏi xác.
Xung quanh cổ của những người đó có một vết cắt vô cùng nhẫn nhụi, giống như bị người nào đó cắt như cắt đậu hủ Vậy.
Dường như không một ai thấy Độc Cô Thương ra tay, anh †a giống như một chiến thần kiệt xuất, không nhanh không chậm tiến lên từ trong gió lạnh.
Những tên vệ sĩ còn lại của Tập đoàn Giang Thị đứng nhìn chăm chằm những người bạn đồng hành chết thảm, sắc mặt lộ ra vẻ lạnh lẽo.
Bốn cái đầu lăn đến một bên, những vệt máu cũng theo đó xuất hiện, khí thế của Độc Cô Thương mạnh mế lao nhanh vào trong.
“Giết chết tên đó!”