Chương 567:
Đúng lúc này, hơn năm mươi tên vệ sĩ của Tập đoàn Giang Thị cũng đồng loạt chạy tới.
Những thanh kiếm của bọn họ cũng đồng loạt xuất hiện để chặn Diệp Phi cũng Độc Cô Thương lại.
Bước chân của Diệp Phi cũng không hề chậm lại: “Kêu Giang Thế Hào bước ra đây nói chuyện với tôi.”
“Có biết Lão Nạp là ai không?”
Một vị hòa thượng mặc quần áo đen bước tới từ trong đám người, tay người đó chỉ về phía Diệp Phi, quát lên: “Dám tới nơi này giở thói ngang ngược sao? Để tôi đây giết chết cách người.” “Vèo!” Ông ta còn chưa nói hết thì một thanh kiếm đã xẹt qua.
Sắc mặt của vị hòa thượng mặc quần áo đen nhanh chóng thay đổi, thân thể ông ta nhanh chóng lui ra.
Có thể vì đã quá muộn, khi lưỡi kiếm thoáng qua, cổ họng ông ta đã bắt đầu túa máu.
Vị hòa thượng quần áo đen kia ngã mạnh xuống đất, ánh mắt hiện lên vẻ tức giận và khiếp sợ.
Ông ta là một tăng ma, giống như một trong ba vị cuồng ma của Tượng Quốc, ông ta đã tu luyện thuật đầu sắt nhiều năm, chỉ cần động một cái đã có thể làm vỡ một mảng tường, thế nhưng lại không thể địch nổi một chiêu của Diệp Phi.
Thế nhưng cho dù có tức giận có khó chịu như thế nào thì cũng không có cách nào khống chế được máu tươi đang túa ra nơi cổ họng, cũng không có cách nào ngăn được cái chết sắp đến.
Diệp Phi cũng không thèm nhìn tới, bước thẳng về phía trước: “Kêu Giang Thế Hào ra đây”
Lúc này, lại có một người mặc áo choàng màu đen xuất hiện, dáng vẻ như thần tiên, người này bay thẳng từ trên đầu mọi người, động tác vô cùng nhanh nhẹ bay tới trước mặt Diệp Phi.
Ánh mắt Độc Cô Thương run lên, cảm nhận được sự mạnh mế tỏa ra từ đối phương.
“T Người cuồng ma đạo kia lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Phi: “Tài nghệ của các người vô cùng phi thường, chắc hẳn có lai lịch không nhỏ. Thế nhưng dám giết bạn cũ của tôi thì không thể chấp nhận được…” Giọng nói của người mặc áo choàng màu đen kia đột nhiên ngừng lại, bởi vì ngay trước cổ họng của người này bỗng nhiên xuất hiện một vài thanh kiếm.
Mũi dao cũng đã đâm thẳng vào cổ họng người đó là ma đạo”
Máu tươi nhanh chóng túa ra! Diệp Phi lạnh lùng lên tiếng: “Không nghe hiểu lời tôi nói sao?”
Gọi Giang Thế Hào ra đây!
Bạn đang ra oai cái gì thế?
Vẻ mặt của vị ma đạo kia trông khó coi như mây đen vậy, trong mắt hiện lên vẻ tức giận và khiếp sợ.
Người này tức giận là vì Diệp Phi quá ngông cuồng và kiêu ngạo, khiếp sợ là vì Diệp Phi quá mạnh mẽ và gian ác.
Người này chính là một nhân vật nổi danh, chỉ với một cú đấm đã có thể đánh bại hàng chục những nhà vô địch quyền anh, thế nhưng bây giờ lại bị Diệp Phi tùy ý chà đạp như thế.
Vì thế cho dù có thể nào đi nữa thì người này vẫn cảm thấy không cam tâm, người này bắt đầu mất dần sức sống, cuối cùng chỉ có thể ngã quy xuống đất mà chết đi.
Mấy tên vệ sĩ của Tập đoàn Giang Thị trợn mắt há mồm, khí thế hừng hực dần tan đi, sự thù ghét bắt đầu trở thành sự lạnh lếo rét buốc, tên nhóc này quá mạnh mẽ.
Chỉ vừa mới đối mặt với nhau mà hai vị ma đạo đều liên tiếp chết đi.
“Vèo!” Trong đám người đột nhiên chuyển động, sau đó một bóng người nhẹ nhàng lao tới.
Một vị sư cô cũng mặc quần áo màu đen, vóc dáng nhẹ nhàng thanh thoát, dung mạo xinh đẹp, chẳng qua là con ngươi lại lóe lên vẻ hung hăng.
Cô ta cầm trong tay một quyền trượng, trông rất uy nghiêm và cũng rất ác liệt, bên cạnh đó còn vô cùng mạnh mẽ: ‘Người thanh niên, cậu thật mạnh mẽ nhỉ”
“Nhưng cậu phải biết rõ một điều, người giỏi thì vẫn có người giỏi hơn, trên trời vẫn có ông trời…” “Vèo!” Đúng lúc này, thanh kiếm trong tay Diệp Phi đột nhiên phóng ra, đẳng đằng sát khí hướng về phía sư cô mặc quần áo đen.
Ngay sau đó.
“Á!”
Một tiếng kêu la thảm thiết vang lên.
Sau đó, sư cô mặc quần áo màu đen nhanh chóng ngã ra đẳng sau.
Ngực cô ta cắm một vài thanh kiếm.
Chết không nhắm mắt!
Thấy cảnh tượng này, sắc mặt của mấy tên vệ sĩ của tập đoàn Giang Thị trở nên trắng bệch.