Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 573

CHương 573:

 

Đúng lúc này, một giọng nói vang lên từ tầng trên cùng: “Cậu không nên nói những lời này.”

 

Giang Thế Hào cảm thấy chấn động mạnh: “Đại sư huynh, Thiên Lôi”

 

Một người đàn ông trung niên xuất hiện, cao khoảng một mét tám, mặc âu phục đi giày da, giày da bóng loáng, thần thái vô cùng kiêu ngạo.

 

Thiên Lôi.

 

Anh ta nhìn chằm chằm Diệp Phi: “Thả cậu Giang ra, để người phụ nữ này ở lại, chém hai tay hai chân cho sư đệ của tôi, tối nay tôi sẽ không giết cậu.”

 

Diệp Phi cười lớn: “Nếu anh nói buông mà tôi buông ngay, thì chẳng phải tôi sẽ vô cùng mất mặt sao?”

 

Trong mắt Thiên Lôi hiện lên vẻ lạnh lẽo: “Cậu có biết mình đang nói chuyện với ai không?”

 

Diệp Phi lắc đầu một cái: “Ai thì cũng giống nhau thôi”

 

Thiên Lôi lộ ra vẻ muốn giết người: “Tôi cho cậu một cơ hội cuối cùng, mau thả cậu Giang đây ra, nếu không, tôi sẽ chém chết cậu”

 

Tay Diệp Phi vẫn không cử động: “Có không ít người đã uy hiếp tôi như thế, kết quả là bọn họ đều chết hết”

 

Sắc mặt Thiên Lôi nhanh chóng trầm xuống: “Mau thả người ra”

 

Âm thanh vừa phát ra, anh ta bước về phía trước một bước, một luồng sức mạnh vô cùng mạnh mẽ vây lấy Diệp Phi.

 

Đúng lúc này, thanh kiếm sắc bén trong tay Diệp Phi nhanh chóng đâm thẳng về phía trước.

 

“Phụt!” Cổ họng Giang Thế Hào nhanh chóng bị xuyên thủng.

 

Máu tươi bắn ra tung tóe! Cơ thể Giang Thế Hào chuyển động, cặp mắt trợn ngược lên, trên mặt hiện lên vẻ khi, sau đó lại trở thành hối hận.

 

Anh ta biết, mình đã sai rồi.

 

Anh ta vẫn cảm thấy, mình thân là một cậu chủ của Giang Thị, những chuyện liên quan tới thế sự của Trung Hải, thì cho dù Diệp Phi có tức giận tới mức nào thì cũng sẽ không động đến nhân vật quan trọng như anh ta.

 

Cho dù anh có trả thù thế nào để đạt được lợi ích thì Diệp Phi cũng cần đến sự tồn tại của Giang Thế Hào.

 

Thế nhưng anh ta lại không ngờ, Diệp Phi cũng chẳng thèm ngó ngàng gì tới, hoàn toàn không quan tâm đến những chuyện đó.

 

Đương nhiên là, anh ta cũng không ngờ, trên chính địa bàn của mình, bao vây tất cả, còn có áp chế bằng thiê, Diệp Phi vẫn dám giết chết anh ta! Đây chính là một tính toán sai lớn nhất trong cuộc đời Giang Thế Hào.

 

Diệp Phi run lưỡi kiếm trong tay, máu tươi nhỏ xuống: “Người thì tôi sẽ thả, mang đi đi”

 

Nhìn thấy cảnh tượng này, Thiên Lôi sững người ra tại chỗ, ngay cả những tay đấm đá giỏi của nhà họ Giang cũng trợn mắt há hốc mồm. Hiển nhiên, bọn chúng đều không thể nào tin nổi Diệp Phi lại dám ra tay đánh Giang Thế Hào.

 

Đây chính là Giang Thế Hào cơ mà, ngoài những tiếng tăm “hợp pháp” ra, anh ta còn là con trai của Giang Hóa Long, Diệp Phi lấy cái gì để chịu đựng cơn thịnh nộ của Giang Hóa Long chứ?

 

Những người phụ nữ cao ngạo kia cũng tái xanh cả mặt, sự khinh miệt dành cho Diệp Phi nay đã biến thành nỗi sợ hãi tột cùng.

 

Không lâu sau, Thiên Lôi lấy lại tinh thần, nét mặt đã trở nên vô cùng dữ tợn: “Đồ đáng chết! Mày là đồ đáng chết!”

 

Hôm nay không chỉ những đứa em trai, em gái, phải chết mà ngay cả kim chủ cũng bị Diệp Phi vung kiếm giết chết, sao gã ta có thể không tức giận được chứ?

 

“Không phải mày muốn tao thả người sao?”

 

Diệp Phi lạnh lùng cười: “Bây giờ tao thả rồi đấy, mày đem đi đi”

 

“Súc sinh, tao sẽ giết chết mày!”

 

Người anh cả Thiên Lôi vô cùng phẫn nộ, gã ta nhảy từ tầng hai xuống, xông về phía Diệp Phi.

 

“Vèo!” Không đợi Diệp Phi ra tay, Độc Cô Thương đã bước chân sang một bên, xoay người, sau đó chém một nhát.

 

Ánh kiếm rét lạnh, vừa nhanh vừa tàn nhẫn.

Bình Luận (0)
Comment