Chương 574:
Sắc mặt của Thiên Lôi thay đổi, gã ta không thể không thay đổi mục tiêu, đồng thời vung một nhát kiếm xuống.
Nhân cơ hội này, Diệp Phi ôm Đường Nhược Tuyết lùi vào một góc vắng người.
“Keng!” Tiếng hai thanh kiếm va chạm vào nhau vang lên dữ dội như sấm ở trong sân.
Độc Cô Thương và Thiên Lôi vừa chạm vào nhau đã tách ra, hai người bước chân liên hồi, lùi lại tận bảy tám mét!
Sau khi người anh cả Thiên Lôi dừng lại, gã ta nhìn Độc Cô Thương với vẻ hãi sợ, bàng hoàng nói: “Rốt cuộc mày là ai…”
Hiển nhiên là gã ta thật sự không ngờ cái tên đã “đánh lén” người em trai Tật Điện lại mạnh hơn gã ta tưởng tượng.
Để vung ra được nhát kiếm vừa rồi, gã ta đã dùng tận bảy mươi phần trăm sức lực nhưng không chỉ không chém chết Độc Cô Thương, ngược lại còn khiến cho khí huyết quay cuồng, hết sức khó chịu.
Đáng ra một kẻ có thực lực như vậy sẽ có tiếng tăm trong giang hồ mới phải, nhưng gã ta thật sự chưa bao giờ gặp Độc Cô Thương cả.
Độc Cô Thương không nói lời thừa thãi với gã ta, lại nâng thanh kiếm lên, Thiên Lôi cũng sử dụng thanh kiếm đen tuyền của mình. Gã ta bước ra một bước, lách người bắn về phía bên phải của Độc Cô Thương.
Thanh kiếm đen tuyền lóe lên chín bóng kiếm liền nhau!
Nhưng cũng không chỉ dừng lại ở chín bóng kiếm, mặc dù chiêu thức khác nhau, xong chiêu này lại đến chiêu khác nhưng vì tốc độ thật sự quá nhanh nên người ngoài nhìn vào sẽ thấy như có chín thanh kiếm xuất hiện cùng lúc.
Đây là tuyệt chiêu của Thiên Lôi: Thiên Lôi Cuồn Cuộn. Nó giống như một đám mây đen khổng lồ, trâm lặng mà cuộn trào mãnh liệt khiến đối thủ phải hoa cả mắt, không thể nào né tránh. Và khi đối thủ bị bóng kiếm che khắp bầu trời làm cho mê muội, thanh kiếm đen ấy sẽ thật lặng lẽ mà đâm ra, cướp đi tính mạng của đối thủ.
Đã có vô số kẻ thù chết vì chiêu thức này của người anh cả Thiên Lôi. Gã ta quá căm hận Diệp Phi và những người bên phe anh nên vừa ra tay đã dùng đến đòn sát thủ.
Những người phụ nữ đang lùi về phía sau đều nhằm tịt hai mắt lại, ai nấy đều cho rằng Độc Cô Thương sẽ bị đâm tận mấy lỗ.
Về phía Độc Cô Thương, cho dù đối mặt với chiêu thức sắc bén đầy nguy hiểm ấy, anh ta không né cũng không tránh, thanh kiếm dài yên lặng đâm về phía ngực của Thiên Lôi.
Nhát kiếm không đẹp, hết sức đơn giản, nhưng cũng rất thẳng thừng.
Anh ta muốn đồng quy vu tận.
Ai nấy đều có thể thấy được, khi thanh kiếm đen của Thiên Lôi đâm trúng Độc Cô Thương, kiếm của Độc Cô Thương cũng sẽ đâm thủng ngực của Thiên Lôi.
Người anh cả Thiên Lôi cũng đã nhận ra điều này, việc Độc Cô Thương cược luôn cả tính mạng của mình là một điều hoàn toàn bất ngờ đối với gã ta. Trong lòng gã ta hơi chần chừ, thanh kiếm đen trong tay bị chậm mất nửa nhịp.
Ngay trong khoảnh khắc ngàn năm một thuở ấy, cổ tay của Độc Cô Thương run lên một cái, tốc độ tăng lên nhanh chóng.
Chỉ trong chớp mắt, một tia sáng sắc lạnh thoáng qua, bóng kiếm màu đen nháy mắt tan đi, toàn bộ hiện trường trở lại với yên lặng.
Kiếm của Thiên Lôi đã đâm vào ngực của Độc Cô Thương.
Nó làm anh ta bị trầy da, chảy máu, nhưng lại không đâm rách động mạch, càng không đâm trúng trái tim.
Nó chỉ dừng ở nơi đó.
Không phải gã ta muốn dừng, mà vì thanh kiếm dài của Độc Cô Thương đã đâm vào cổ họng gã ta, sâu nửa tấc. Chỉ nửa tấc ấy đã quyết định thắng bại, cũng quyết định ai sống ai chết.
Thiên Lôi cảm thấy vô cùng đau đớn và hối hận tại sao mình lại chân chờ trong một lúc như vậy. Chỉ chút do dự ngắn ngủi ấy thôi, tự gã ta đã đưa mình xuống địa ngục.
“Phịch!” Toàn thân Thiên Lôi đã bị máu tươi nhuộm ướt, sau đó gã ta ngã xuống đất tạo ra tiếng động thật lớn, hai mắt trợn to mà nhìn cảnh đêm trên bầu trời.
Máu tươi phun trào, lại lập tức rơi xuống thành một đường cong tuyệt mỹ.
Thiên Lôi chết không nhắm mắt.
Độc Cô Thương cũng nửa quỳ xuống và che đi vết thương, không dám cựa quậy.
Mặc dù kiếm của Thiên Lôi không đâm vào mạch máu của anh ta nhưng vẫn để lại dấu vết, vừa cử động mạnh chút thôi là đã có thể trào máu ra rồi. Sự sống đang cách cái chết rất gần.
Diệp Phi tiến lên một bước, lấy mấy cây kim châm ra rồi đâm vào để cầm máu cho Độc Cô Thương.