Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 576

Chương 576:

 

Trên đường đi, Đường Nhược Tuyết tỉnh lại, kiên quyết không chịu đi bệnh viện, cũng không cho Diệp Phi nói chuyện này cho Lâm Thu Linh biết mà chỉ bảo Diệp Phi đưa mình về biệt thự nhà họ Đường. Cô không muốn nghĩ lại những việc đã xảy ra trong khu vườn của nhà họ Giang, cũng không suy nghĩ hai người đã thoát khỏi đó bằng cách nào, chỉ cần có thể bình an vô sự là cô đã vui lòng rồi.

 

Diệp Phi thấy Đường Nhược Tuyết không bị gì cả nên tôn trọng quyết định của cô, đưa cô về nhà họ Đường.

 

Đường Kỳ Kỳ đã đến căn biệt thự Đào Hoa số 1 để quay phim nên lúc này cả biệt thự nhà họ Đường chỉ có mỗi hai người là Diệp Phi và Đường Nhược Tuyết. Trở lại nơi quen thuộc với mình, Diệp Phi cảm thấy như thời gian đã trôi đi thật mau như anh đã rời khỏi nhà họ Đường rất nhiều năm rồi vậy.

 

Không hiểu sao, trong lòng anh bắt đầu nảy sinh sự thận trọng, e dè.

 

Đường Nhược Tuyết để Diệp Phi ở đó, chịu đựng cơn đau đớn mà tắm rửa một lượt để làm trôi đi mấy vết bẩn và sự xui xẻo trên người mình. Đến khi Đường Nhược Tuyết lau tóc đi ra, cô nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng bước chân, sau đó là bóng người Diệp Phi xuất hiện ở cửa.

 

Đường Nhược Tuyết thuận thế nhìn chăm chú vào Diệp Phi, nhận ra người này cũng vừa tắm xong, mái tóc ướt nhẹp, mặc áo ngắn và quần đùi chưa kịp bỏ đi. Ngũ quan của anh không được xem là anh tuấn nhưng góc cạnh lại hết sức rõ ràng, vóc người cũng không to lớn, thậm chí còn có chút gầy gò nhưng điều đó lại tạo cho người khác cảm giác một nhanh nhẹn.

 

Trước kia Đường Nhược Tuyết nhìn kiểu gì cũng thấy trên người Diệp Phi lắm khuyết điểm, bây giờ thì lại thấy vừa mắt thế nào ấy. Nhưng cô hơi sợ anh sẽ tới phòng ngủ của mình.

 

Cô nam quả nữ, trong thời điểm này, nếu cô mà không kháng cự thì rất dễ dàng sẽ…

 

Trong lòng Đường Nhược Tuyết hơi hoảng hốt.

 

Càng quan trọng hơn là, cô soi gương thấy má mình đang sưng lên, một người theo chủ nghĩa hoàn hảo như cô đương nhiên sẽ thấy nó rất xấu xí rồi.

 

“Anh hâm nóng một ly sữa bò cho em này.’ Diệp Phi nhìn cô bằng đôi mắt lấp lánh, anh thản nhiên mỉm cười: “Tranh thủ lúc còn nóng thì uống đi, giúp ngủ ngon giấc hơn đấy”

 

Khuôn mặt Đường Nhược Tuyết hơi đỏ ửng lên, cảm thấy má hơi đau: “Em cám ơn anh”

 

Về mặt tình cảm, vốn dĩ người ta không có suy nghĩ gì khác cả, chẳng qua là trong lòng mình đang ấp ủ quá nhiều những băn khoăn khắc khoải mà thôi.

 

Diệp Phi đặt ly sữa bò lên bàn: “Vậy anh về phòng khám Kim Chi Lâm, có chuyện gì thì gọi cho anh nhé.”

 

Đường Nhược Tuyết bật thốt lên: “Đừng đi”

 

Diệp Phi sửng sốt: “Sao thế?”

 

Hiếm khi nào Đường Nhược Tuyết trở nên mềm yếu như lúc này, cô nói: “Em, em sợ…”

 

Diệp Phi thấy cô không giống như đang giả vờ sợ sệt thì nói: “Được, vậy tối nay anh sẽ ở lại biệt thự, em ngủ đi, anh xuống dưới.”

 

“Vào đi anh!” Đường Nhược Tuyết cũng không biết tại sao mình lại nảy ra suy nghĩ này, lặng lẽ cầm lấy cánh tay của Diệp Phi: “Anh đừng xuống dưới, ở lại phòng em đi.”

 

Diệp Phi của bây giờ đã không còn khiến cô vừa nhìn đã thấy phiền lòng giống như lúc trước. Cảm nhận được mùi hương của anh, trong lòng cô có một cảm giác an toàn khó nói thành lời.

 

Diệp Phi hơi kinh ngạc, nhìn về phía bàn tay đang kéo lấy cánh tay mình với vẻ khó tin. Trong trí nhớ của anh, đây là lần đầu tiên Đường Nhược Tuyết xin anh ở lại.

 

Sau khi rung động vì sự thay đổi của cô gái ấy, vô hình trung anh cũng sợ hãi, sợ mọi thứ ở đây chỉ là hoa trong nước, nỗi dao động qua đi, tâm trạng của anh lại trở về như lúc ban đầu. Anh không dám tùy tiện rơi vào cái lốc xoáy này nữa.

 

Kết hôn tận một năm mà trong lòng chỉ có cảm giác miệt thị, khuất nhục, thỏa hiệp còn mới mẻ làm sao.

 

Sao con người có thể thích người mình đã từng ghét một cách nhanh chóng như vậy chứ, chẳng qua cô chỉ là cảm kích vì anh đã đứng ra giúp đỡ cô mà thôi. Tình cờ là điều mà Diệp Phi không mong muốn lắm chính là việc Đường Nhược Tuyết cảm kích anh, nên nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc của mình rồi ở chung với Đường Nhược Tuyết như hai người bạn bình thường.

 

“Được, như cũ, em đi vào trong ngủ đi, anh ngủ trên ghế sô pha” Diệp Phi cũng không nói gì nhiều, sửa sang lại chút rồi đi nghỉ ngơi.

 

Đường Nhược Tuyết đưa điều khiển máy điều hòa cho.

 

Diệp Phi rồi nở nụ cười hài lòng, trở lại phòng ngủ của mình.

 

“Diệp Phi, cám ơn anh đã mạo hiểm cứu em tối nay”

 

Người phụ nữ đang nằm trên giường nhìn cửa phòng đang khép hờ, khế nói: “Nếu anh không xuất hiện, em không biết em sẽ phải chịu hậu quả gì nữa”

 

Cô mới vừa bị bắt đến biệt thự của nhà họ Giang thì Diệp Phi đã dẫn Độc Cô Thương xông vào, thế nên cô cũng không hề bị hành hạ hay làm nhục gì cả.

 

“Không cần khách sáo, nếu là người khác thì anh vẫn sẽ đến cứu” Giọng nói đầy thong thả của Diệp Phi truyền vào bên trong: “Hơn nữa cũng do anh nên mới có chuyện đó, đương nhiên nó phải do anh chấm dứt rồi”

Bình Luận (0)
Comment