Chương 577:
Đường Nhược Tuyết nhướng mày, hơi bực bội vì Diệp Phi phá hỏng bầu không khí khá lãng mạn bây giờ: “Dù thế nào đi nữa thì em vẫn phải cảm ơn anh, anh muốn em báo đáp anh thế nào?”
“Thật sự không cần đâu, chuyện nhỏ không tốn sức gì”
Diệp Phi ngáp một cái rồi nói: “Thôi, đừng nói nữa, hôm nay dùng sức khá nhiều nên hơi buồn ngủ, anh ngủ trước đây”
Đường Nhược Tuyết vốn tưởng Diệp Phi chỉ từ chối ngoài miệng mà thôi, không ngờ một lúc nữa lại nghe thấy tiếng thở đều đặn thật. Đường Nhược Tuyết ngẩn ra, không hiểu tại sao Diệp Phi lại có thể ngủ khi mà cô vẫn đang biểu lộ lòng thiện ý của mình như thế.
“Đúng là một anh chàng xấu xa mà”
Đường Nhược Tuyết cảm thấy hàm răng mình hơi ngứa, rất muốn nhào ra bóp lấy cái mặt khi ngủ của Diệp Phi.
Cô có thể cảm giác được rằng, mặc dù Diệp Phi không màng nguy hiểm đến cứu cô, thái độ của anh đối với cô đã không còn như lúc mới kết hôn nữa. Trong lòng anh, cô đã không phải là duy nhất nữa, hiển nhiên đã có bóng dáng của Tống Hồng Nhan rồi. Đường Nhược Tuyết yên lặng nghĩ, trong lòng lại có chút tức giận, không ít người theo đuổi bị nàng từ chối tận mười mấy lần nhưng không thay đổi thái độ chút nào.
Cô thầm hừ một tiếng: “Đồ tồi”
Cùng lúc đó, tại một căn biệt thự mang phong cách Châu Âu cách đó mười mấy cây số, có mười mấy người có cả nam lẫn nữ ăn mặc lộng lẫy đang ngồi trên ghế sô pha tán gẫu.
Nguyên Họa, Chó Đen, Lư Loan Loan và Uông Kiều Sở cũng ở đây. Ai cũng thuộc hàng nam thanh nữ tú, ở đây còn có rượu và thức ăn ngon, hình ảnh đầy sức sống thanh xuân khiến người ta vừa nhìn vào đã thấy vui vẻ.
Bọn họ luôn bàn chuyện về lãnh thổ. thế cục được các thế lực trong nước tạo thành bây giờ, bàn luận về các chính sách quốc tế, phân tích rõ ràng đâu ra đấy làm vài con “chim hoàng yến” vô cùng sùng bái họ.
Lư Loan Loan thì không có hứng thú với những thứ này, vội vàng níu lấy áo của Chó Đen và hỏi: “Anh Chó Đen, ngày hôm qua anh đã nói hôm nay Giang Thế Hào sẽ ra tay với Diệp Phi và Độc Cô Thương, còn mời Cuồng Ma của nước Tưởng và Thiên Lôi đến làm lực lượng chủ chốt mà đúng không?”
Cô ta hỏi: “Tình hình lúc đó thế nào?”
“Không tệ lắm”
Chó Đen ôm một cô gái đẹp, cười nói: “Vào bốn giờ chiều, cũng là lúc trước khi bắt đầu hành động, Giang Thế Hào đã gọi điện thoại thông báo cho tôi. Anh ta bảo tôi chào hỏi với cảnh sát một tiếng, nửa ngày này cố gắng đừng đi đường Vân Đỉnh về, khó lắm. Anh ta còn bảo đã cho hơn hai trăm đàn em lao vào chém giết, để Thạc Thử mang Diệp Phi và Độc Cô Thương dính máu cả người đi”
“Đúng rồi, Sậu Vũ vẫn còn tham gia luôn, cô ta là một sát thủ còn lợi hại hơn cả Tật Điện đấy… Phải đổi đầu với nhiều người mạnh như thế, Diệp Phi và Độc Cô Thương chắc chắn sẽ phải chết.”
Anh ta uống một hớp rượu vang lớn, nụ cười trên môi đang rất tươi.
Mặc dù anh ta nghe điện thoại xong thì phải đưa hoa khôi trường học đến trận chiến, còn bận đến hơn nửa giờ mới được ra ngoài nên không kịp thời lấy được tình báo, nhưng anh tin Diệp Phi sẽ gặp chuyện không may chắc rồi.
Giang Thế Hào có một lực lượng vũ khí cả nóng lẫn lạnh khổng lồ, cao thủ cũng nhiều như mây, Diệp Phi lấy cái gì để đối kháng?
“Quá tốt, quá tốt”
Nghe Chó Đen nói vậy, Lư Loan Loan phấn khích quơ nắm đấm lên: “Chết là được, tôi ghét nhất là dáng vẻ xấc xược đó của anh ta. Đúng là không biết tôn ti, không hiểu quy tắc, còn thích ra vẻ “mạng ta do ta nắm giữ” nữa chứ. Lần trước tôi thật sự bị anh ta làm cho phát cáu đến nỗi đau hết cả gan, chưa từng thấy một thằng nghèo không biết tự nhìn nhận mình như thế”
“Bây giờ chết, đời sau mà đầu thai thì nên sống cho phải phép đi”
So với những người nghèo hèn khác, cô ta rất khinh thường những kẻ nghèo có ý chí vươn lên, cô ta cho rằng bọn họ nên biết điều mà ở yên tại tầng lớp của mình. Dám ló đầu ra thì chờ bị trừng phạt đi.
Nguyên Họa nghe vậy thì cũng thản nhiên cười: “Đây cũng xem như ác giả ác báo.”
Hôm nay cô ta mặc chiếc áo màu đen thấp ngực cùng với chiếc quần gấp nếp màu đen dài tới đầu gối bằng lụa, hai cái đùi thon dài được bao bọc trong đôi vớ màu đen, dưới chân là đôi giày cao gót màu đen. Cô ta mặc theo phong cách đen từ đầu tới chân nhưng lại không mất đi sức hấp dẫn nên cô ta rất thu hút sự chú ý của người khác, ngay cả Chó Đen cũng vô tình cố ý liếc mắt nhìn cô ta mấy lần.
Nguyên Họa không thèm quan tâm mọi người đang nhìn mình bằng ánh mắt gì, nhưng chỉ vừa nhớ đến khuôn mặt đó và cái chết của Diệp Phi, cô ta có cảm giác vô cùng hả giận, sung sướng, nhưng lại thấy có chút tiếc nuối, vì có lẽ sau này cô ta sẽ không gặp được tên biến thái “xâm phạm” mình như thế nữa.
Mấy ngày tới chắc sẽ nhàm chán lắm đây.
Uông Kiều Sở cũng mỉm cười nhưng không lên tiếng, anh †a không mấy hứng thú với ân oán trong giang hồ.
“Chó Đen, anh mau gọi điện thoại hỏi xem Diệp Phi đã chết như thế nào rồi?” Lư Loan Loan ưỡn bờ ngực căng tròn không tương xứng với tuổi tác của cô ta, nói: “Anh có ảnh đó không, cho tôi xem để thỏa mãn ước nguyện của tôi đi”