Chương 679:
Và anh nhớ răng vợ của Lý Đại Dũng, là Liễu Nguyệt Linh, cũng là một người kiêu ngạo, bà ta không bao giờ thích cho anh và con gái Trương Mạt Mạt của bà ta chơi với nhau.
“Chúng ta tới đó không tiện nhưng nếu con đến Nam Lăng, có thể thăm ông ta cho chúng ta”
Diệp Vô Cửu nhìn Diệp Phi cười nói: “Để cho ông đừng nghĩ răng nhà chúng ta quá vô tình.”
Diệp Vô Cửu cũng vọng lại: “Đúng vậy, nếu có thời gian đi Nam Lăng, nhất định phải đến thăm chú Đại Dũng”
Diệp Phi cười gật đầu: “Con biết rồi”
“Vèo…” Ngay khi Diệp Phi chuẩn bị tìm Hoàng Tam Trọng để tìm hiểu tình hình ở Nam Lăng, một chiếc Mercedes Benz màu đen đột nhiên lao qua, đậu ngay cửa y quán.
Cửa xe mở ra, Lâm Bách Thuận, người mặc quần áo Armani bước ra, khuôn mặt của anh ta không có chút tự tin như ngày xưa, chỉ có khí tức của người chết.
“Anh Diệp, một giờ trước, tổng giám đốc Tống nhận được một cuộc gọi sau khi xử lý hai tay sai của Giang Hoa Long”
“Sau đó cô ấy nhờ tôi tạm thời giải quyết công việc của tập đoàn Ngũ Hồ, cô ấy thuê một chiếc chuyên cơ bay tới Nam Lăng”
“Tôi hỏi cô ấy có chuyện gì. Cô ấy nói rằng mẹ cô ấy bị bệnh, nhưng không có gì nghiêm trọng, bảo tôi không phải nói với anh.”
“Cô ấy sẽ trở lại sau ít nhất là ba ngày và lâu nhất là một tuân”
“Nhưng tôi cảm thấy tổng giám đốc Tống đang rất âm trầm. Tôi lo lắng không biết cô ấy có đang giấu diếm chuyện gì không, nên qua đây nói cho anh biết”
Lâm Bách Thuận hạ giọng: “Một tuần nay, tâm trạng của cô ấy không được tốt lắm, Giang Hoa Long chết cũng không vui lắm”
“Hồng Nhan trở lại Nam Lăng?”
Diệp Phi khẽ cau mày, chuyện này có chút không bình thường, nếu mẹ Tống thật sự bị bệnh, Tống Hồng Nhan sẽ tự mình từ biệt anh.
Thay vì lén lút bỏ đi như thế này.
“Được rồi, tôi sẽ gọi cho cô ấy ngay lập tức”
Diệp Phi gật đầu, sau đó bấm số, nhưng bên kia đã tắt máy… Anh khẽ nhíu mày, sau đó gọi lại cho mẹ Tống, nhưng lại bị báo không liên lạc được.
Điều này là không đúng nha. Cả hai người đều lưu số điện thoại bàn, 24 giờ đều sẽ không thể tắt máy.
Diệp Phi mắt híp lại: chẳng lẽ nhà họ Tống có biến cố sao?
Đột nhiên, Lâm Bách Nhiên vỗ đầu nói: “Đúng rồi, tôi đã nhặt được mảnh giấy này trong thùng rác trong văn phòng của tổng giám đốc Tống”
Anh ta nhanh chóng lấy trong túi áo ra một tờ giấy A4 bị vò nát, nhưng sau khi mở ra, Diệp Phi không khỏi lập tức nhảy dựng lên.
Trang giấy trắng có lưu lại dấu vết của một cây bút.
Nhưng vì dùng lực quá mạnh, đầu bút nhọn đã xuyên qua mặt sau của tờ giấy tạo ra lỗ thủng trên tờ giấy trắng.
Những nét vẽ nguệch ngoạc bên lỗ thủng này có thể vẫn dễ nhận ra chữ: chết! Nhìn thấy thật ghê người.
“Đùng…” Lúc này, đột nhiên nghe thấy một tiếng sấm ở phía chân trời.
Trời sắp mưa…
Tống Hồng Nhan mất liên lạc, Diệp Phi vừa nhờ Hoàng Tam Trọng hỏi thăm vừa chuẩn bị đi Nam Lăng.
Sau ba ngày, nếu không liên lạc được với Tống Hồng Nhan và những người khác, Diệp Phi sẽ đến Nam Lăng.
Anh không muốn xuất hiện ở Nam Lăng quá sớm, kẻo nhà họ Thẩm và Liên đoàn võ thuật hợp lực đối phó anh, nhưng anh không thể buông bỏ sự sống chết của Tống Hồng Nhan.
Sự dịu dàng và lòng tốt của Tống Hồng Nhan, anh nhất định phải cố gắng báo đáp cho cô.
Hai ngày sau, Diệp Phi hội chẩn liền yên tâm, Bạch Mang Sinh Tử khôi phục thành bảy mảnh làm cho anh có nhiều thêm lá bài tẩy.
Trong thời gian rảnh rõi, anh lấy tình báo Nam Lăng để tiến hành phân tích chuyên sâu, chuẩn bị dọn dẹp tàn cuộc của Liên đoàn võ thuật càng nhanh càng tốt, rồi để cho mình có thêm một con bài.