Chương 786:
Vân Đỉnh hội do Lục Hanh ở Giang Nam và Diệp Phi thành lập ra. Mục đích của nó là cùng nhau ăn thịt người ngoài, đối phó với kẻ thù ở Trung Hải.
Bản chất của nó là để bảo vệ sự bất khả xâm phạm cho chiếc bánh ngon Trung Hải này.
Tương tự như ân oán ở các gia đình, họ sẽ không can thiệp lẫn nhau một cách bừa bãi, vì xét cho cùng, mỗi gia đình đều có chuyện khó nói.
Ngoài ra, trừ Diệp Phi có thể huy động nguồn lực thành viên, thành viên không có quyền sử dụng tiền và nhân lực của người khác.
Ví dụ, Diệp Phi có thể huy động người của Hoàng Phi Hổ, tiền của Tiền Sinh Hoả và năng lượng của nhà họ Dương, nhưng Tống Hồng Nhan không thể khiến họ giúp mình.
Trừ khi là gặp phải kẻ thù không đội trời chung của Trung Hải như Giang Hoa Long… Vì vậy, Diệp Phi mỉm cười nhìn Tống Hồng Nhan: “Nếu cần, tôi có thể nhờ đám người Lão Du giúp đỡ”
“Không cần thiết nữa” Tống Hồng Nhan khẽ lắc đầu: “Vân Đỉnh Hội thiên về đối phó với kẻ thù của Trung Hải. Họ giúp tôi chuyện trong nhà, giống như dùng chuyện công cho việc tư vậy.
“Hơn nữa, đối phó với đám người Hắc U sẽ gây ra thương vong nặng nề. Tôi không muốn lão Hán và những người khác vừa mới được thở lại tiếp tục bị ảnh hưởng nặng nề”
“Hơn nữa, tôi cũng có đủ người trong Tập đoàn Ngũ Hồ để ngăn Hắc U một tay”
Có một tia sáng miễn cưỡng trong mắt cô.
“Không cần phải thế”
Diệp Phi xoay người đặt người phụ nữ nọ xuống ghế sô pha: “Hắc U đã trở thành con mồi trong tay tôi. Tuy vậy cô ta không có tung tích cụ thể của Miêu Phượng Hoàng, chúng ta tạm thời không cần quan tâm đến cô ta”
“Hôm nay, chúng ta hãy đến nhà họ Tống tìm ông ngoại chị và chữa bệnh cho ông ấy theo những gì chúng ta đã nói ngày hôm qua…”
Diệp Phi tập trung ánh mắt: “Chỉ khi ông ngoại chị hồi phục, tình hình của nhà họ Tống mới khá hơn”
Tống Hồng Nhan khẽ cười: “Mọi chuyện, nô tỳ đều nghe cậu…
“Rầm” Cô vẫn chưa nói xong, cánh cửa đã bị đá tung ra.
Hàng chục người đàn ông mặc chế phục rống lên, cầm theo súng lao vào: “Không được nhúc nhích!”
“Phần phật… Hơn ba mươi người đàn ông cầm súng với dáng vẻ huấn luyện nghiêm chỉnh xông vào phòng, mang theo một luồng gió lạnh lùng.
Mặc dù căn phòng không được lớn lắm nhưng trận hình của bọn họ không hề loạn, tóm chặt lấy Tống Hồng Nhan và Diệp Phi.
Đằng sau có một cô gái trẻ tuổi với vóc người cao gầy đi tới.
Cô ta mặc một bộ đồ đen, mặt trái xoan, cắt tóc ngắn đôi chân dài nõn nà cộng thêm gương mặt xinh đẹp nhưng không hề thiếu đi khí thế khinh người.
Diệp Phi nhìn những người đàn ông đẳng đẳng sát khí kia thì trong đáy lòng anh bỗng cảm giác được một chút nguy hiểm.
Tống Hồng Nhan nhìn thấy những người này thì vẻ mặt thay đổi, cô nói: “Xong rồi, Tống Hàm Tu tới”
Diệp Phi nghe thế thì nhíu mày lại: “Tống Hàm Tu?”
Tống Hồng Nhan nói nhỏ một câu: “Con gái của cậu cả chị, đội trưởng của đội đặc vệ Nam Lăng”
Diệp Phi bừng tỉnh, anh lập tức đoán được mưu tính của đối phương, chắc chăn là đến đòi lại công bằng cho tên Triệu Cái Thế kial”
“Diệp Phi! Tống Hồng Nhan!”
Sau khi đám đàn em bao vây Diệp Phi và Tống Hồng Nhan thì Tống Hàm Tu bước lên một bước với tư thế hiên ngang rồi chấp hai tay sau lưng nói khẽ: “Hai người đánh đám người Triệu Cái Thế tàn phế trước mặt bàn dân thiên hạ, làm trái pháp luật của Thần Châu một cách nghiêm trọng.”
“Thủ đoạn rất tàn nhãn, gây ra ảnh hưởng vô cùng mạnh mẽ, tôi phải áp tải các người về thẩm tra cho kỹ”
“Từ giờ trở đi các người có quyền giữ im lặng, tất cả những gì các người nói đều sẽ trở thành bằng chứng trước tòa.
“Đừng tìm cách phản kháng, tôi không muốn giết chết hai người.”
Tống Hàm Tu vênh váo, ánh mắt cô ta mang theo sự khinh thường rồi nói: “Nhưng nếu như hai người cứ tìm cách phản khác thì cũng đừng trách súng đạn không có mắt”
Thật ra Tống Hàm Tu cũng được tính là giỏi cả văn cả võ, còn có một gương mặt xinh đẹp, bối cảnh to lớn, nếu đặt trong đám người bình thường thì chắc chắn thuộc về cấp bậc nữ thần.