Chương 787:
Chỉ là cô ta vẫn kém Tống Hồng Nhan nhiều, kém về dung mạo, sự nghiệp cũng kém tập đoàn Ngũ Hồ, bởi thế cho nên cô ta luôn ghen ghét trong lòng.
Bây giờ có thể bắt Tống Hồng Nhan như phạm nhân nên Tống Hàm Tu cảm thấy rất nở mày nở mặt.
Cô ta vừa dứt lời thì ba mươi sáu người đàn ông mặc đồng phục bước lên phía trước chỉ thẳng nòng súng vào Tống Hồng Nhan và Diệp Phi, chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể nổ súng.
Diệp Phi không cãi lại, có rất nhiều chuyện ai ai cũng biết rõ, giải thích chỉ thêm phí nước bọt mà thôi, cho nên anh nhìn chằm chằm vào Tống Hàm Tu.
Tống Hồng Nhan cũng không chống cự, chỉ là cô nói: “Chị, mọi chuyện đều là do em, không liên quan đến Diệp Phi, chị bắt em về đi”
“Bốp!” Bỗng nhiên Tống Hàm Tu giáng cho Tống Hồng Nhan một cái tát rồi nói: “Tao làm việc không đến phiên mày xen vào.”
Không hề có một chút dấu hiệu báo trước nào, lực tay của Tống Hàm Tu rất mạnh khiến cho gương mặt của Tống Hồng Nhan nhiều thêm một vệt đỏ trong nháy mắt.
“Phịch!” Diệp Phi không nói gì nhiều, anh đưa chân đạp Tống Hàm Tu.
“Diệp Phi”
Tống Hồng Nhan thấy thế thì vội đưa tay kéo Diệp Phi lại rồi nói: “Không nên xúc động!”
Mặc dù khi chịu đựng một cái tát kia thì cô cũng rất tủi thân nhưng đối phương có mấy chục cây súng, nếu như không cẩn thận bị cướp cò thì Diệp Phi có giỏi hơn nữa cũng không thể nào chống lại được.
Diệp Phi bị Tống Hồng Nhan giữ chặt thì chỉ có thể nhịn lại cơn xúc động muốn đánh người: “Cô đã động tới Hồng Nhan, tôi sẽ nhớ kỹ cái tát này”
“Muốn đạp tôi ư?”
Mặc dù Tống Hàm Tu bị giật mình khi thấy sát khí của Diệp Phi nhưng sau cô ta lại thấy Diệp Phi bị Tống Hồng Nhan giữ chặt lại, thế là cô ta chắc chắn rằng Diệp Phi không dám tùy tiện động vào mình.
Cô ta hừ lạnh một tiếng: “Cậu dám đụng vào tôi một chút xem, xem tôi có dám cướp cò bắn chết cậu không?”
Cô ta nói xong rồi lại giáng một bạt tai vào mặt Tống Hồng Nhan đang ngăn trước mặt Diệp Phi kia.
Vừa nhanh vừa chuẩn, khiến cho Tống Hồng Nhan trốn không kịp.
Một tiết bạt tai giòn giã vang lên, trên mặt của Tống Hồng Nhan lại nhiều thêm một vết sưng đó.
Sau khi Tống Hàm Tu đánh người xong thì lui vê phía sau mấy bước, cô ta cầm một khẩu súng lên rồi chỉ về phía Diệp Phi.
Tống Hàm Tu nhìn chằm chằm vào Diệp Phi với ánh mắt nghiền ngẫm, cô ta muốn biết rằng Diệp Phi có phản kháng hay không.
“Đừng xúc động Diệp Phi, có việc gì thì rời khỏi gian phòng này rồi nói”
Tống Hồng Nhan kéo Diệp Phi lại lần nữa, cô nói: “Chị không sao!”
Diệp Phi không nói gì mà chỉ nhìn chằm chằm vào Tống Hàm Tu với vẻ lạnh lùng.
“Không dám phản kháng là tốt”
Tống Hàm Tu thấy Diệp Phi không đánh lại thì vừa tiếc nuối vừa khinh thường: “Đã biết các người là kẻ hèn nhát từ lâu rồi, người đâu, dẫn cả hai người này đi”
“Đội trưởng Tống chưa điều tra gì mà đã đòi bắt người đi thì có vẻ không tốt lắm nhỉ?”
Ngay lúc này có một tiếng cười yểu điệu vang lên, sau đó có một bóng người xinh đẹp xuất hiện ở cửa ra vào, Đường Như Tuyết mang theo mấy người bảo vệ đi tới.
Cô mặc một bộ đồ màu đen, nhìn rất cường thế, xuyên qua đám người rồi đi tới bên cạnh Diệp Phi và nói: “Nếu như tôi là cô thì nhất định phải làm rõ chuyện này trước rồi phán đoán ai đúng ai khai.”
Tống Hàm Tu nhìn thấy Đường Như Tuyết không giận mà tự có uy nghiêm kia thì nhíu mày rồi hỏi với giọng lạnh lùng: “Cô là ai? Cô có thể nhúng tay vào việc này Đường Như Tuyết rút một tấm danh thiếp ra rồi đưa cho.
Tống Hàm Tu và nói: “Tôi tên là Đường Như Tuyết, chủ tịch của tập đoàn Hi Phượng, phòng đầu mười ba chỉ của Đường Môn.”
Tống Hàm Tu nghe thấy là chủ tịch của Tập đoàn Hi Phương thì còn đang hịt mũi coi thường, nhưng khi Đường Như Tuyết nói ra từ phòng đầu Đường Môn thì vẻ mặt của cô ta lại thay đổi rất lớn.
Con cháu Đường Môn rất đông đúc, nhưng phòng đầu cũng chỉ có mười ba người mà thôi, dù là nằm hạng bét trong đó nhưng cũng thuộc hạng đầu trong xếp hạng của Đường Môn.
Tống Hàm Tu cảm nhận được áp lực rất lớn, nhân viên nòng cốt của Đường Môn không phải là người mà cô ta có thể chạm vào được.