Chương 907:
Nhưng Cung Diễm Quân lại biết rất rõ, từng nhát đao lướt qua Diệp Phi đều lệch đi một hai cm. Đã định trước là không thể gây được thương tổn nào cho anh.
Dù Cung Diễm Quân có thay đổi cách xuất chiêu như nào cũng không tìm được điểm đột phá.
Mặt cô ta trầm mặc như nước: Diệp Phi còn lợi hại hơn so với cô tưởng tượng.
“Đúng là sức chiến đấu so với …. mạnh hơn nhiều.”
Phạm vi không gian dần bị thu hẹp, Diệp Phi vẫn vân đạm phong khinh mà tránh né: “Khó trách có thể trở thành vũ khí giết người tối thượng của Lăng Thiên Thủy”
“Chẳng qua cô đã phạm phải sai lầm là tới ám sát tôi, Noriko Shizuka cầm súng còn không thể bản vào đầu tôi huống chỉ là cô, một võ sĩ chuyên dùng đao sao có thể giết tôi được cơ chứ?”
“Cung Diễm Quân, tốt hơn hết là lựa chọn đầu hàng đi”
“Chỉ cần cô đầu hàng, nói ra bí của Huyết Y Môn và Lăng Thiên Thủy trao đổi với tôi thì tôi liền có thể tha cho cô một mạng”
“Còn nếu không thì kết cục của cô sẽ bi thảm không khác gì chó đen đâu.”
Diệp Phi một bên tránh né khỏi lưỡi đao sắc bén, một bên vừa khuyên nhủ Cung Diễm Quân đầu hàng.
Vốn dĩ một Lăng Thiên Thủy thì Diệp Phi cũng chẳng để vào mắt nhưng Huyết Y Môn thì anh lại vô cùng hứng thú.
“Xoẹt xoẹt xoẹt!” Cung Diễm Quân không trả lời nhưng tay phải của cô ta lại nhẹ run một cái.
Mới vừa rồi còn sắc bén cứng rắn như đá đột nhiên trở thành cành liễu mềm mại.
Cô ta vung đao để lộ ra tư thế ưu nhã như những phi tần, mỹ nữ múa kiếm thời xưa, mũi đao không ngừng tung bay về phía thân thể của Diệp Phi.
Đao mềm nhưng tốc độ vô cùng nhanh lại còn mang theo sát ý nhăm vào anh.
Lan tràn, chảy dài… chạm đến ngực!
“Có vẻ thú vị!”
Diệp Phi tỏ ra tán thưởng một chút rồi ngay lập tức lách người ra tránh khỏi đòn nguy hiểm này.
Cung Diễm Quan còn chưa kịp phản ứng thì Diệp Phi đã nắm lấy tay phải của cô ta:”Giờ đến lượt tôi phản công nhỉ!”
Từ lòng bàn tay lóe lên ánh sáng, anh liền rút Ngư Trường Kiếm ra chậm rãi đánh tới.
Một kiếm này nhìn như vô cùng bình tĩnh nhưng trên thực tế nó ngay lập tức hướng về chủ nhân thanh đao kia.
Cung Diễm Quân nheo mắt quát một tiếng, vung đao chống đỡ lại một kiếm kia.
“Kengl”
Hai thanh đao kiếm ở giữa không trung hung hăng chạm trán với nhau nhưng sau đó mũi đao lại trong nháy mắt vỡ vụn tán loạn thành những đốm sáng phát ra.
Không chờ Cung Diễm Quân lui về phía sau, Diệp Phi liên tung ra một chiêu nữa đánh vào phần thân trên của cây đao kia.
Nó liền phát ra một tiếng giòn dã.
Thân đao lay động một cách mãnh liệt! Cùng lúc đó, Cung Diễm Quân nắm cán đao liền cảm thấy một sức mạnh to lớn đè xuống.
Cả người cô ta giống như bị một tảng đá ngàn cân đè lên không thể khống chế mà bị đẩy lùi về sau.
Chẳng qua đối mặt với tình huống như thế này thì trên mặt Cung Diễm Quân cũng không để lộ một chút hốt hoảng nào, vừa dơ đao lên tự vệ, vừa nhạy bén lùi về phía cửa phòng.
Cô ta dốc toàn lực ngăn cản lực tấn công của Diệp Phi nhưng cũng vì vậy mà từ kẻ nắm giữ quyền chủ động trong trận chiến lại thành người rơi vào thế bị động.
“Vèo!” chỉ trong tích tắc, Diệp Phi đã áp sát ngay trước mặt nhẹ nhàng vung kiếm lên tạo thành một đường vòng cung như †ạo ra một vết nứt của không gian.
Ngư Trường Kiếm tự do tự tại như gió nhẹ nhàng cuốn về phía cô ta.
Mũi kiếm cong thành vòng giống như một cơn lốc nhỏ.
Mặc dù tốc độ rất chậm rất ôn hòa nhưng lốc này hướng tới ai có thể ngăn cản được cơ chứ?
Hơn nữa lại càng không biết là từ đâu mà tới?
Cung Diễm Quân lúc này đã có chút biến sắc, nửa đoạn đao còn sót lại liên tục chuyển động còn Ngư Trường Kiếm vẫn nhẹ nhàng bay bổng theo quỹ đạo hình tròn trước đó.
“Xoẹt!”
Máu tươi băn ra tung tóe.