Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 908

Chương 908:

Cung Diễm Quân cảm thấy trước ngực truyên đến một cảm giác đau đớn, bèn vung đao lên phòng thủ rồi nhanh chóng cúi đầu thì phát hiện trên bả vai xuất hiện một vết thương.

Máu từ nơi đó chảy không ngừng thành dòng nhuộm đỏ một phần quần áo.

Cô ta không nghĩ tới Diệp Phi lại mạnh như vậy, khó trách Noriko Shizuka thất thủ.

“Chết đi!”

Sắc mặt Cung Diễm Quân gần như đã thay đổi hoàn toàn, liên tục bổ ra ba đao hướng về phía Diệp Phi khiến anh phải lùi về phía sau, sau đó nhanh chóng chuyển động, kéo cửa phòng xông ra ngoài…

Cuộc ám sát lần này coi như thất bại, không ngờ Diệp Phi lại bá đạo đến như vậy. Cung Diễm Quân chỉ có thể lựa chọn biện pháp chạy trốn trước đã.

Mới vừa xông tới phòng khách, qua ánh đèn chiếu sáng, cô ta phát hiện ra ngoài cửa có thêm hai người đang đứng.

Một người là Độc Cô Thương, một người là Chung thiên sư. Mặc dù Cung Diễm Quân không biết gì về hai người này nhưng chắc chắn không phải dạng người dễ chọc.

Cô ta theo bản năng quay đầu về sau thì lại bị Diệp Phi chặn lại.

“Ồn ào cái gì thế?”

“Có phải lén lút ăn khuya phải không?”

Ngay lúc thần kinh Cung Diễm Quân đang căng thẳng thì Miêu Phong Lang mở cửa phòng vừa đi vừa vuốt mắt.

Nửa tỉnh nửa mê mà mờ mịt nhìn, trông không có tí sát thương nào.

“Cấm động đậy!”

Cung Diễm Quân chuyển người, động tác vô cùng nhanh nhẹn đem đao kề trên cổ Miêu Phong Lang mà uy hiếp: “Tránh đường ra, nếu không tôi giết cậu ta.”

Cô ta tỏa ra đăng đằng sát khí, ép sát đao vào cổ Miêu Phong Lang đến khi thấy máu: “Còn không mau tránh ra!”

Nhưng ngay sau đó Cung Diễm Quân nhanh chóng nhận ra, đám người Diệp Phi không có vẻ gì là hoảng sợ cả, lại còn nhìn cô ta với vẻ mặt thương hại.

Thật giống như cô ta mới là kẻ bị kề đao lên cổ.

Diệp Phi chỉ khẽ than một tiếng: “Cung Diễm Quân mau đầu hàng đi”

Cô ta gầm lên một tiếng đầy tức giận: “Tôi bảo tránh đường, có nghe thấy không hả?”

Anh chợt lắc đầu một cái đáp: “Kể cả tôi có làm vậy thì cô cũng không đi được đâu.”

Lúc này, Miêu Phong Lang đã thanh tỉnh hơn, còn dùng ngón tay quẹt lên chỗ vết thương đang chảy máu rồi đưa lên liếm liếm một chút.

Cậu ta bỗng nhiên nở một nụ cười vô cùng quỷ dị.

“Không đi được?”

Cung Diễm Quân cười nhạt nói: “Bước chân ra khỏi cái cửa này, tôi sẽ có thể nhảy xuống hồ. Với khả năng bơi lội của tôi kể cả có mười người truy tìm cũng chẳng có cửa”

“Được, được, nhường đường cho cô đấy”

Độc Cô Thương cùng Chung Thiên Sư mới vừa rồi còn mang theo cảnh giác cùng sát ý gần như đồng thời tránh đường ra Chung Thiên Sư còn tâm lý mở cửa: “Mời”

Cung Diễm Quân chợt sững sờ, không nghĩ tới Diệp Phi lại dễ chấp nhận thỏa hiệp như vậy. Lẽ nào con tin mà cô ta bắt được là một người vô cùng quan trọng.

Chẳng qua cô ta không có thời gian nghiên cứu kỹ vấn đề này, chỉ có thể nghiêm mặt quát một tiếng: “Tất cả lui về phía sau không được nhúc nhích”“

Cô ta uy hiếp mang theo Miêu Phong Lang mà tiến về phía trước.

Chợt Cung Diễm Quân nhận ra điều bất thường, toàn thân cô ta không thể động đậy được, cả tay cùng chân đều như mất đi tri giác trở nên cứng ngắc.

Sau đó cô ta thấy được đủ các loại rắn, rết cùng bọ cạp nhỏ bò ra từ người Miêu Phong Lang rồi leo lên cổ và gò má mình.

Vèo một tiếng, mấy con rết nhanh nhẹn chui vào mũi cùng miệng của cô ta… Cung Diễm Quân liên tục muốn khạc ra nhưng cũng không thấy có tác dụng đành hét lên với Miêu Phong Lang: “Mấy người đã làm gì tôi rồi?”

“Mấy người rốt cuộc đã làm gì rồi?”

Bình Luận (0)
Comment