Chương 909:
Miêu Phong Lang phát ra tiếng cười khà khà, thoát ra khỏi vòng tay uy hiếp của cô ta. Sau đó liền nắm lấy một con bọ cạp ném vào trong áo Cung Diễm Quân.
Cô ta như muốn phát điên lên.
Có mơ cũng không tưởng tượng nổi, tùy tiện bắt một người làm con tin lại khủng bố như vậy.
“Nhìn xem, tôi nói có sai đâu, họa sát thân”
Diệp Phi nhìn người đàn bà trước mặt mà cười nói: “Bây giờ có phải là có thể chút chuyện với tôi rồi đúng không?”
Cung Diễm Quân tức giận không thôi, muốn tinh thần bất khuất, thấy chết không sờn nhưng bị nọc độc hành hạ khiến cho sống không bằng chết liền chỉ có thể gào lớn không dừng: “Anh muốn tôi nói cái “Anh muốn tôi nói cái gì?”
“Hiện tại thì cũng chưa có gì muốn hỏi cô.”
Diệp Phi cười một tiếng: “Cơ mà nếu cô muốn sống thì cần dùng một chút đồ vật có giá trị để trao đổi…”
Trong lúc nói chuyện, Miêu Phong Lang lại thả một con rết vào vết thương của Cung Diễm Quân.
Con rết liền liều mạng chui vào trong.
“Thiên Lang, Thiên Lang…” Cung Diễm Quân không ngừng hô lên: ” Thiên Lang là người của nhà họ Diệp đối đầu với Huyết Y Môn, nhưng hắn bị chúng ta kêu gọi đầu hàng”
Lúc đầu Diệp Phi không có hứng thú với Thiên Lang, tưởng chỉ là giống như Hắc Lang mà thôi, nhưng khi nghe thấy Diệp Đường thì bỗng cảm thấy tò mò.
Thế là anh liền truy hỏi về Thiên Lang một lượt.
Chỉ là thứ mà Cung Diễm Quân biết được cũng chỉ có hạn, sau nửa giờ hỏi tới hỏi lui, Diệp Phi chỉ biết được Thiên Lang là thành viên của Diệp Đường, sau khi bị Huyết Y Môn mua chuộc thì lên làm hội trưởng của Thiên Lang.
Hắn ta không chỉ bắt tay với Lăng Thiên Thủy vận chuyển dược phẩm đến Huyết Y Môn, mà còn giúp cho chính phủ của Nhật Bản nhổ bỏ mấy cái đinh mà bên phía Diệp Đường đã cắm vào trong nội bộ, cũng coi như là một thanh vũ khí sắc bén của Huyết Y Môn.
Tất nhiên, Huyết Y Môn vì để che giấu được hắn ta cũng đã hi sinh mất mấy người cốt cán của mình.
Còn có một điều nữa, thân phận của Thiên Lang là vô cùng thần bí, ngoại trừ Lăng Thiên Thủy biết được mặt thật của anh ta, những người khác đều chưa từng gặp qua, gồm cả cô ta và Noriko Shizuka.
Nghe xong những lời này, Diệp Phi bèn bảo Thẩm Đông Tỉnh bắt giam người này lại.
Tình báo mà Cung Diễm Quân đưa qua rất có giá trị, nhưng mà Diệp Phi lấy điện thoại di động nhưng vẫn không biết là nên nói cho ai biết.
Anh viết xuống mấy cái tên Hổ Nữu, bà Triệu, Dương Bảo.
Quốc, nhìn xem ai là người thích hợp nhất để kể về tình báo này.
“Đinh!” đúng lúc này, một tiếng chuông từ điện thoại vang lên, Diệp Phi đeo nút tai vào rồi bắt máy, rất nhanh có một giọng nói dịu dàng làm say lòng người truyền đến: “Diệp Phi, anh đã ngủ chưa vậy?”
“Có muốn em đến làm ấm giường cho anh không?”
Tống Hồng Nhan trước sau như một mà yêu kiều quyến rũ.
Diệp Phi cười cười: “Đang chuẩn bị đi ngủ đây, chị Nhan sao lại có thời gian rảnh gọi điện thoại thế này?”
“Làm sao? Tôi không thể gọi điện thoại cho cậu à?”
Tống Hồng Nhan liền phát ra giọng điệu chất vấn: “Là lo lắng rằng vị người nhà Đường Nhược Tuyết của anh ghen sao, hay là lo rằng tôi đây quấn lấy cậu không buông đây?”
“Tôi nói cho cậu biết, dù gì cậu cũng là người tôi đã bao hết một năm, giấy trắng mực đen trên tờ hiệp nghị vẫn ở đó đấy”
Cô hừ hừ không thôi: “Đường Nhược Tuyết nếu như muốn chấm mút anh, thì trước tiên phải đứng trước mặt chúng ta thăm hỏi cái đã”
Vẻ mặt của Diệp Phi đầy bất đắc dĩ: “Tôi chẳng qua là cảm thấy trong những ngày này chị bận như chó, vẫn còn có thể dành thời gian gọi điện cho tôi, tôi rất là cảm động”
Tống Hồng Nhan cười duyên một tiếng, không cho Diệp Phi một chút đường lui nào: “Cậu còn không biết xấu hổ mà nói tôi bận bịu giống chó?”
“Biết tôi bận sao không đến giúp đỡ?”
“Cũng đúng thôi, tôi làm sao so được với vị ở trong tim cậu chứ”
“Tôi bận, chỉ để tôi bận bịu một mình, còn Đường Nhược Tuyết xảy ra chút chuyện, cậu lại hận không thể chạy ra ngăn ở phía trước.”