Chương 2719:
“Tôi nói cho cậu biết, cậu có thể tu luyện nhanh như vậy không phải vì có thiên phú xuất chúng, mà là nhờ vào huyết mạch cuồng hoá”.
Cao thủ áo đen không ngừng cười lạnh, khinh thường nói với Dương Chấn.
Lửa giận trong mắt anh càng thêm mãnh liệt.
Cao thủ áo đen vẫn còn nói tiếp: “Phải rồi, tôi suýt quên không nói cho cậu một chuyện. Thật ra bố ruột của cậu chết trong tay tôi đấy”.
“Mẹ cậu muốn chuyển huyết mạch cuồng hoá sang cho cậu là vì muốn cậu thoát khỏi sự truy sát của tôi. Nhưng mà số cậu đen thật, cuối cùng vẫn gặp phải tôi”.
“Bố cậu bị tôi giết rồi, bây giờ cậu cũng phải chết trong tay tôi. Đúng là một gia đình bi thảm!”
Lời nói của cao thủ áo đen đã hoàn toàn chọc giận Dương Chấn.
Sắc đỏ trong mắt Dương Chấn càng ngày càng đậm, toàn thân toả ra một luồng khí thế khủng khiếp.
Anh nhìn chằm chăm cao thủ áo đen, nghiến răng hỏi: “Ông nói, chính ông đã giết bố tôi sao?”
Cao thủ áo đen cười lạnh đáp: “Sao hả? Có phải biết được chân tướng xong rất muốn giết tôi để báo thù rửa hận cho bố mẹ không?”
“Nhưng vậy thì đã sao? Cậu chỉ là một con kiến dựa vào huyết mạch cuồng hoá mới có được thực lực Siêu Phàm Lục Cảnh mà thôi. Tôi đã bước vào Siêu Phàm Bát Cảnh. Trong mắt tôi cậu chính là một con kiến nhỏ bé có thể bị tôi giãm chết bất cứ lúc nào”.
“Cậu muốn giết tôi nhưng lại không giết được, ha ha ha ha! Bây giờ cậu tức giận lắm phải không? Không nhịn nổi nữa rồi à?”
“Tới đây đi! Giết tôi đi! Giỏi thì giết đi!”
“À quên, tôi còn muốn nói cho cậu biết một chuyện nữa. Ngày lấy mạng bố cậu, tôi đã làm nhục mẹ cậu ngay trước mặt bố cậu. Cậu không thể biết được khi đó mẹ cậu tuyệt vọng, bố cậu tức giận như thế nào đâu”.
“Đúng rồi, năm đó bố cậu cũng dùng ánh mắt tràn đầy sát khí như cậu bây giờ nhìn tôi, nhưng lại không làm gì được, chỉ có thể trơ mắt nhìn mẹ cậu bị tôi làm nhục”.
“Nhưng mà phải công nhận mẹ cậu mê người lắm, đến tận bây giờ tôi vẫn còn nhớ nhung này”.
Cao thủ áo đen không ngừng khiêu khích Dương Chấn, khiến cơn giận của anh ngày càng nồng đậm, ánh mắt mang theo sát khí mãnh liệt.
“Câm miệng! Ông câm miệng lại cho tôi!”
Anh nổi giận gầm lên.
“Âm đoàng đoàng!”
Đúng lúc đó, trên trời bỗng đánh xuống một tia sét, chớp rạch ngang trời sáng loáng.
Gió thổi cưồn cuộn như muốn huỷ diệt cả đất trời.
Tròng mắt Dương Chấn đỏ sậm như màu máu, khí thế võ thuật trên người anh không ngừng tăng lên, nhưng lại nhanh chóng bị khựng lại bởi một vách ngăn vô hình.
“Phá ral”
Dương Chấn ngửa mặt lên trời, giận dữ gào thét.
“Đoàng!”
Mặt đất dưới chân anh lập tức sụp đổ. Một tia sét chói mặt xẹt ngang qua bầu trời, âm âm đánh xuống.
“Roẹt roẹt roẹt”
Sấm sét bổ thẳng vào người Dương Chấn, khiến quần áo trên người anh lập tức nổ tung thành bột mịn.
Làn da màu đồng cổ của anh lộ ra ngoài không khí. Điều đáng sợ nhất là tia sét này làm nổ tung quần áo của anh, nhưng cơ thể của anh lại không hề bị tổn hại.