Lâm Thiên Trạch hoàn toàn hoảng sợ, bây giờ nhà họ Diệp và nhà họ Tôn đang đứng về phe Dương Thanh, ông ta chỉ có thể dựa vào nhà họ Điền.
Trêи thực tế, Lâm Thiên Trạch âm thầm cho người giết chết Điền Tân Vũ rồi giá họa cho Mã Siêu. Vậy thì nhà họ Điền sẽ có lý do ra tay với Mã Siêu, tất nhiên Dương Thanh cũng sẽ bị liên lụy.
Nhưng ông ta không ngờ Dương Thanh lại cho người tìm được người đã giết Điền Tân Vũ.
“Ông chủ Lâm, ông lên kế hoạch hay thật đấy”.
Diệp Mạn cười mỉa mai.
Mã Siêu sực tỉnh nói: “Tôi đã nói rồi mà, tôi ra tay có chừng mực, cho dù có ra tay tàn nhẫn đi chăng nữa thì cũng không đến mức chết. Thì ra sau khi tôi ra tay lại có người hạ độc thủ”.
Dứt lời, anh ta nhìn Dương Thanh với vẻ mặt cảm kϊƈɦ.
Dương Thanh âm thầm sai Lạc Bân đi điều tra sự thật, đến Mã Siêu cũng không biết.
“Lâm Thiên Trạch, ông giải thích thế nào đây?”
Điền Hoa nghiến răng hỏi, ánh mắt lập lòe sát khí.
Lâm Thiên Trạch vội vã nói: “Sếp Điền, ông đừng để đám khốn đó lừa, tôi không hề cho người giết con ông. Chàng trai trẻ kia đi theo họ nên vu oan giá họa cho tôi”.
“Ông chủ Lâm, rõ ràng ông đã ra lệnh cho tôi làm, sao bây giờ lại không thừa nhận?”
Anh ta rống lên, cực kỳ kϊƈɦ động nói: “Ông nói với tôi rằng có người đã bị gãy tứ chi, bảo tôi vờ như đi cứu người, sau đó âm thầm giết đối phương”.
“Tôi là người của ông, ai muốn tra là tra được ngay, bây giờ trong tài khoản tôi vẫn còn năm triệu do nhà họ Lâm gửi”.
“Bây giờ chứng cứ đã xác thực lắm rồi, ông còn muốn ngụy biện nữa à?”
Lâm Thiên Trạch hoàn toàn hoảng sợ, giận dữ hét lên: “Nhóc con, tao không biết mày là ai hết, tao làm gì biết mày là người của tao?”
“Dù mày là người của tao đi chăng nữa thì cũng là người không có tư cách tiếp xúc với tao. Nếu mày giết người thật thì chắc chắn là họ bảo mày làm vậy, để đâm tao một dao”.
“Tốt nhất mày nên nói thật, nếu không tao sẽ khiến mày sống không bằng chết!”
Lâm Thiên Trạch quyết không thừa nhận.
Quả nhiên những gì ông ta nói làm chàng trai trẻ kia sợ hãi.
“Cậu yên tâm, chỉ cần cậu khai thật thì sau này cậu là người của Điền Hoa tôi. Ai dám động vào cậu thì tương đương với việc động vào nhà họ Điền!”
Điền Hoa cũng lên tiếng, giọng lạnh đến cực đỉnh.
Bây giờ ông ta đã xác định được rằng, thủ phạm thật sự giết con trai mình chính là cậu trai trẻ này, do Lâm Thiên Trạch sai cậu ta làm.
Vốn dĩ còn đang lo có khi nào nhà họ Điền sẽ bắt tay với nhà họ Lâm không, bây giờ xem ra là không thể nào.
Diệp Mạn hơi ngạc nhiên, nhìn Dương Thanh thật kỹ.
Vốn dĩ còn tưởng mình đến giúp Dương Thanh là có thể giải quyết chuyện trước mắt nhưng không ngờ lại xảy ra nhiều sự cố bất ngờ như vậy. Bây giờ nhờ Dương Thanh cho người âm thầm điều tra trước nên họ mới thoát khỏi thế bị động.
Tôn Húc cũng kinh hãi không thôi, ông ta nhìn Dương Thanh đang bình tĩnh, càng cảm thấy rằng Dương Thanh không hề đơn giản, mà tất nhiên lai lịch của những người thế này không thể nhỏ được.
Ông ta tự hào về lựa chọn của mình.
“Sếp Điền, những gì tôi nói đều là thật. Với thân phận của ông, nếu muốn điều tra tôi thì dễ như trở bàn tay, tôi đã làm cho nhà họ Lâm ba năm rồi”.
“Dù tôi phản bội nhà họ Lâm bắt tay với người khác để hãm hại nhà họ Lâm đi chăng nữa thì khoản tiền năm triệu này nên giải thích thế nào?”
“Số tiền này là tiền thù lao nhà họ Lâm trả cho tôi, hơn nữa thời gian gửi tiền là trước khi tôi ra tay, đây là chứng cứ”.
Chàng trai trẻ vội phân tích.
Điền Hoa giận ngút trời, nghiến răng nói: “Lâm Thiên Trạch, bây giờ ông còn muốn giải thích gì nữa không?”
“Sếp Điền, tôi thật sự không sai người giết con trai ông mà! Thằng nhóc này đang nói bậy”.
Lâm Thiên Trạch vội vàng nói, ánh mắt ngập tràn sốt ruột.
Trước mắt nhà họ Diệp và nhà họ Tôn đang nhìn ông ta như hổ rình mồi, nhà họ Điền cũng hận nhà họ Lâm thì nhà họ Lâm sẽ rơi vào thế cực kỳ nguy hiểm.
Ngoài ra ông ta còn biết nhà họ Diệp rất thân với gia tộc Vũ Văn.
Bây giờ tám gia tộc lớn ở Yến Đô, nhà Vũ Văn, nhà họ Diệp, nhà họ Tôn, nếu cộng thêm nhà họ Điền thì bốn gia tộc lớn đều ghi hận nhà họ Lâm.
Đối với nhà họ Lâm mà nói, đây mới là nguy cơ khổng lồ.
“Sếp Điền, tất cả những gì tôi nói đều là sự thật, tin hay không tùy ông”.
Lâm Thiên Trạch kiên trì rằng cái chết của Điền Tân Vũ không liên quan gì đến ông ta, bực mình nói: “Tôi có lòng đến giúp ông nhưng không ngờ sếp Điền lại dễ dàng bị người khác dắt mũi như vậy. Nếu thế thì tôi không cần phải giúp sếp Điền nữa, tạm biệt!”
Dứt lời, Lâm Thiên Trạch xoay người định đi.
“Ai cho ông đi?”
Dương Thanh chợt lên tiếng.
Giọng anh rất bình tĩnh nhưng với Lâm Thiên Trạch mà nói, nó chẳng giác gì giọng của ác ma.
Lần trước ông ta dẫn theo hai mươi cao thủ top đầu đến nhà họ Diệp, một người chết, hai người bị thương nặng, những người khác thì đầu quân cho nhà họ Diệp.
Lần này ông ta chỉ dẫn theo bốn người, đây đều là những cao thủ mà ông ta phải bỏ ra một số tiền rất lớn mời từ nước ngoài về.
Chẳng lẽ hôm nay lại thất bại ngay tại đây?
“Cậu muốn gì?”, Lâm Thiên Trạch cắn răng hỏi.
“Chuyện khác thì tôi có thể không so đo với ông nhưng ông cứ luôn mồm sỉ nhục mẹ vợ tôi giết bố để giành quyền, ông phải trả giá thật lớn vì chuyện này”.
Dương Thanh lạnh giọng nói.
Diệp Mạn sửng sốt một lúc, ngay sau đó bỗng lấy lại tinh thần, bà ta chính là mẹ vợ mà Dương Thanh nhắc đến.
Đây là lần đầu tiên Dương Thanh thừa nhận quan hệ giữa anh và Diệp Mạn trước mặt mọi người. Cũng có nghĩa rằng Dương Thanh đã chấp nhận bà mẹ vợ này.
Bỗng chốc mắt Diệp Mạn đỏ hoe, cực kỳ kϊƈɦ động.
Không những chỉ có Diệp Mạn mà những người khác đều kinh ngạc.
Dù là nhà họ Ngải, nhà họ Tôn, nhà họ Lâm hay nhà họ Điền, họ chỉ biết Dương Thanh có liên quan đến nhà họ Diệp nhưng lại không biết Dương Thanh là con rể của Diệp Mạn.
Sau khi ngạc nhiên một lúc, Lâm Thiên Trạch phẫn nộ nói: “Bà ta là người đàn bà ác độc giết bố đoạt quyền, chẳng lẽ có vấn đề gì à?”
“Ông tận mắt chứng kiến hả?”
Dương Thanh lạnh giọng chất vấn.
“Tuy không tận mắt chứng kiến nhưng đây là tin tức do nhà họ Diệp lan truyền”.
Lâm Thiên Trạch cắn răng nói.
“Nếu ông không tận mắt chứng kiến vậy chứng minh những gì ông nghe chỉ là tin đồn. Nhưng ông lại sỉ nục mẹ vợ tôi hết lần này đến lần khác, đây là phong cách của nhà họ Lâm à?”
Giọng Dương Thanh vẫn lạnh như băng, mắt lập lòe sát khí.
Anh chưa bao giờ có suy nghĩ sẽ đuổi giết tám gia tộc lớn ở Yến Đô nên lần trước nhà họ Lâm và nhà họ Tôn bắt tay nhau đến làm loạn ở đám tang Diệp Kế Tông, anh không hề trả thù nhà họ Lâm hay nhà họ Tôn.
Anh chỉ lấy đi hai mươi cao thủ đứng đầu nhà họ Lâm và ép Tôn Húc quỳ xuống xin tha.
Nhưng hôm nay Lâm Thiên Trạch vẫn dám khiêu khích, thậm chí còn cho người ám sát con trai Điền Hoa, có ý đồ đổ tội cho Mã Siêu để khiến nhà họ Điền đuổi giết Mã Siêu.
Thế thì đương nhiên Dương Thanh phải ra mặt, thuận theo kế hoạch của Lâm Thiên Trạch, mượn đao giết người.
- ---------------------------