*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Thằng ranh kia, mày đừng có nói bậy, không đến lượt mày bình phẩm về phong cách làm việc của nhà họ Lâm tao đâu!"
Lâm Thiên Trạch nổi giận quát lớn, quay đầu định bỏ đi.
"Vả miệng!"
Dương Thanh chỉ nói hai tiếng, mọi người còn chưa kịp lấy lại tinh thần thì đã thấy một bóng mờ lướt thẳng về phía Lâm Thiên Trạch.
"Bốp!"
Một tiếng bạt tai giòn giã vang vọng toàn bộ nơi đây.
Tất cả đều ngây cả người, chỉ thấy Mã Siêu đã chắn trước mặt Lâm Thiên Trạch, vung tay tát vào mặt ông ta.
Đánh người không nên vả mặt, nhưng Mã Siêu không chỉ vả mặt mà còn vả thẳng mặt chủ gia tộc họ Lâm.
Ai nấy đều cảm thấy hoang đường, nhất là đám người nhà họ Ngải đã dại cả ra.
Mã Siêu là con rể nhà họ Ngải, nhưng hôm nay, trước mặt bao người, anh ta lại vả mặt ông chủ gia tộc họ Lâm.
Đây chính chủ của một trong tám gia tộc quyền quý nhất Yến Đô, vậy mà Mã Siêu dám vả mặt ông ta trước mắt bao người?
Điền Hoa cũng thoáng thất kinh, giờ ông ta đã hiểu nhà họ Lâm vốn có thù oán với Dương Thanh, hôm nay muốn mượn tay ông ta để đối phó với Dương Thanh.
"Mày, mày dám đánh tao?"
Lâm Thiên Trạch trợn to mắt nhìn Mã Siêu, vẻ mặt khó tin.
"Bốp!"
Mã Siêu lại tặng cho ông ta một cái tát: "Không rõ sự thật thế nào lại dám luôn miệng nhục mạ người khác, đáng đánh!"
"Mày dám..."
"Bốp!"
Lần này, Lâm Thiên Trạch còn chưa nói hết câu đã ăn thêm một cái tát của Mã Siêu.
"Tính kế với nhà họ Điền, định mượn tay kẻ khác hại người, đáng đánh!"
Mã Siêu lạnh lùng nói.
"Mày..."
"Bốp!"
Mã Siêu lại tặng thêm một bạt tai, lạnh lẽo nói tiếp: "Không biết ăn năn, đáng đánh!"
"Bốp!"
"Bốp!"
...
Ngay sau đó, Mã Siêu vung tay tát liên tiếp hơn chục cái vào mặt Lâm Thiên Trạch, khiến nó sưng vù lên.
Mọi người đều đã trợn tròn mắt, ông chủ nhà họ Lâm bị vả mặt trước bao người, bị đánh sưng như đầu heo?
Tất cả đều ngây dại, cả bốn gã lực sĩ da đen cao lớn bên cạnh Lâm Thiên Trạch cũng ngây như phỗng, không ngờ ông chủ của mình lại bị vả mặt ngay trước mặt mọi người.
"Thằng khốn, mày phải chết!"
Một gã lực sĩ da đen tỉnh táo lại trước tiên, bèn quát lớn một tiếng, nhào về phía Mã Siêu.
Cùng lúc đó, ba gã da đen còn lại cũng lao lên đánh.
Tuy dáng người Mã Siêu đã cực kì cao lớn lực lưỡng nhưng so với bốn gã lực sĩ da đen cao tới mét chín này thì thoạt nhìn có vẻ nhỏ bé hơn.
Điền Hoa liếc mắt nhìn Dương Thanh theo bản năng, thấy anh vẫn yên lặng đứng đó như một bức tượng đá, vẻ mặt bình thản.
Điền Hoa càng ngày càng tò mò về thân phận thực sự của Dương Thanh.
"Thịch thịch thịch thịch!"
Đúng lúc này, bốn tiếng đánh trầm đục đột nhiên vang lên.
Điền Hoa quay phắt lại, khϊế͙p͙ sợ tròn mắt. Ông ta chỉ mới quay nhìn Dương Thanh một giây, bốn gã lực sĩ da đen kia đã bị đánh bay ra ngoài mấy mét.
Cả đám đều không còn sức lực đứng lên, sắc mặt vặn vẹo vì đau đớn.
Điền Hoa rúng động trong lòng, không thể tưởng tượng nổi một gã thanh niên mới ngoài hai mươi lại có thể đánh bay bốn gã vệ sĩ lực lưỡng của Lâm Thiên Trạch trong nháy mắt. Đọc tiếp tại web truyện T am l inh!
Không chỉ riêng Điền Hoa, những người còn lại chứng kiến cảnh Mã Siêu đấm bay đám vệ sĩ da đen đều sợ ngây người.
Vừa rồi khi bốn gã vệ sĩ da đen lao về phía Mã Siêu, thân hình họ đã chặn mất tầm nhìn. Mọi người chỉ nghe thấy bốn tiếng va chạm nặng nề vang lên, sau đó lại thấy bốn gã vệ sĩ da đen bay ngược ra ngoài.
Bấy giờ, bên cạnh Mã Siêu chỉ còn lại Lâm Thiên Trạch đã bị vả sưng phù mặt.
Lâm Thiên Trạch há hốc mồm, khuôn mặt sưng vù đã tràn đầy sợ hãi.
Phải mất bao nhiêu công sức mới mời được bốn gã lực sĩ da đen kia thì chỉ mình ông ta biết.
Ban đầu ông ta định dùng mấy người đó để đối phó với Dương Thanh và Mã Siêu, nào ngờ bốn gã lực sĩ này còn chưa kịp đụng tới vạt áo Mã Siêu đã bị anh ta đánh bay ra ngoài, không bò dậy nổi.
Tôn Húc rúng động cả tâm can, cảm thấy mình may mắn vô cùng. Nếu vừa rồi ông ta nghe theo Lâm Thiên Trạch đối đầu với Dương Thanh, liệu có phải năm mươi gã cao thủ do ông ta mang tới đều sẽ theo nhà họ Diệp rồi không?
Người nhà họ Ngải đồng loạt hóa đá tại chỗ, nhất là Ngải Minh Húc đang run lẩy bẩy.
Mã Siêu nhìn Dương Thanh hỏi.
Lời vừa thốt ra, khắp chốn lặng ngắt như tờ.
Hiển nhiên Mã Siêu đang hỏi Dương Thanh có muốn giết Lâm Thiên Trạch không.
Thái độ của Mã Siêu rất nghiêm túc, mọi người cũng đã thấy anh ta ngang nhiên vả mặt Lâm Thiên Trạch, sau đó còn đánh bại bốn gã cao thủ nhà họ Lâm. Bọn họ biết không phải Mã Siêu đang làm màu mà thật sự muốn hỏi Dương Thanh có muốn giết Lâm Thiên Trạch hay không.
"Bịch!"
Nhưng ngay sau đó, mọi người đều ngã ngửa khi thấy Lâm Thiên Trạch quỳ phịch xuống đất.
Dương Thanh còn chưa kịp trả lời Mã Siêu, Lâm Thiên Trạch đã hoảng sợ quỳ xuống.
"Tôi sai rồi, tôi thực sự biết lỗi rồi, sau này tôi không dám khiêu khích hai cậu nữa. Hai cậu đi đến đâu, tôi sẽ tránh chỗ đó, xin hãy tha cho tôi lần này, tôi xin cút ngay đây ạ..."
Lâm Thiên Trạch bị Mã Siêu vả liên tiếp hơn chục bạt tai, mặt mũi sưng vù, nói cũng rất khó nghe rõ, nhưng mọi người vẫn nghe ra ý của ông ta.
Nỗi khϊế͙p͙ sợ lan tràn ra bốn phía, kϊƈɦ thích trái tim mỗi người.
Tám gia tộc đứng đầu Yến Đô đều rất giàu có và nắm giữ quyền lực cực lớn ở Yến Đô này.
Từ trước tới nay luôn là kẻ khác quỳ xuống trước mặt họ xin tha, đã bao giờ bọn họ phải quỳ dưới chân người khác?
Ngay sau đó, ánh mắt mọi người đều dồn về phía Dương Thanh, người thanh niên từ đầu tới giờ vẫn cực kì kiệm lời ấy.
Mỗi câu nói của anh đều rất quan trọng, đồng thời có thể khiến mọi người khϊế͙p͙ sợ.
Dương Thanh khinh miệt liếc nhìn Lâm Thiên Trạch đang quỳ dưới đất xin tha, lạnh lùng nói: "Ông năm lần bảy lượt sỉ nhục mẹ vợ tôi, bà ấy tha cho ông thì ông mới có thể sống!"
Diệp Mạn run lên nhè nhẹ. Bà ta cứ nghĩ Dương Thanh đối xử với Lâm Thiên Trạch như vậy là bởi ông ta đắc tội với anh.
Hiện giờ bà ta mới biết Dương Thanh làm thế là để giúp bà ta hả giận. Sau chuyện ngày hôm nay, còn ai dám nhục mạ bà ta nữa?
Diệp Mạn cực kì kϊƈɦ động, cũng rất cảm động, càng thấy vừa mắt Dương Thanh. Đây mới đúng là con rể lí tưởng của bà ta.
"Xin lỗi bà chủ Diệp, miệng tôi đê tiện không nên nói bậy bạ về bà như vậy. Tôi sai rồi, sau này không dám tái phạm nữa".
Lâm Thiên Trạch lập tức lê gối về phía Diệp Mạn, vừa xin lỗi vừa tự tát thật mạnh vào mặt mình.
- ---------------------------