Chàng Rể Ma Giới

Chương 898

Trần Duệ vừa mới dùng độ sâu phân tích kết hợp với lực lượng của Tà đồng, không ngờ lại ra hình dạng vũ trụ nhỏ thế này!

"Vũ trụ nhỏ" có uy năng vô cùng cường đại, giống như năng lượng của một vụ trụ chân chính. Nó còn toát ra một tia khí tức của sinh mạng và tín ngưỡng.

Trần Duệ chỉ hơi thất thần, "vũ trụ nhỏ" lại trở về "cái xác" như cũ.

Nhìn không rõ diện mạo, thậm chí còn không nhìn ra giới tính nhưng lại có thể cảm nhận được rõ ràng sự tồn tại của "nhân hình" này.

Cho dù chỉ là phân tích chi nhãn thì cũng không thể nào nhìn thấu lực lượng của "vũ trụ nhỏ" này. Nếu như "cái xác" này là một sinh mạng hoàn chỉnh thì khẳng định phải là tồn tại chí cao vô thượng nào đó, như vậy trạng thái hiện tại của hắn (nàng) là hôn mê? Hay là thật sự chết?

"Cái xác" cũng không chỉ bất động, nó đang chậm rãi bay về phía này.

Trần Duệ không dám lại gần thăm dò, không chỉ vì sự run rẩy từ tận sau trong linh hồn mà chủ yếu còn bởi vì "cái xác" to lớn này tỏa ra một cảm giác vô cùng nguy hiểm. Hắn theo bản năng ý thức được "cái xác" này tuy không có khí tức sinh mạng nhưng uy năng của nó vẫn còn khủng bố như thường. Lấy thực lực hiện tại của hắn đừng nói là thăm dò, cho dù lại gần cũng có thể bị lực lượng đáng sợ đánh tan thành tro bụi.

Bỗng dưng, Trần Duệ cảm thấy thần rung ý động. Bản thân hắn đã tiến vào một không gian có cảm giác vô cùng thân thuộc, không bờ không bến, trên mặt đất cuồn cuộn vân khí, tứ xứ tỏa ra năng lượng cường đại. Dường như mỗi một cây một cỏ ở đây đều là một tồn tại đáng sợ.

Trên bầu trời chậm rãi mở ra một đôi mắt, ánh mắt kia mang theo lực lượng vô thượng khó có thể hình dung.

Trong tích tắc, loại run rẩy từ thân thể cho tới linh hồn kia lại xuất hiện, hơn nữa còn mạnh hơn gấp trăm lần. Cảm giác cường liệt muốn quỳ bái xuất hiện trong lòng Trần Duệ. Khi Trần Duệ liều mạng kháng cự lại, một âm thanh vang lên bên tai hắn.

"Tín ngưỡng giả sẽ có được vĩnh hằng."

"Tín ngưỡng giả sẽ có được vĩnh sinh."

"Tín ngưỡng giả..."

Mỗi một thanh âm vang lên, ý chí của Trần Duệ lại suy yếu một phần, cả cơ thể như muốn tan vào không gian này, trở thành một bộ phận của nó.

Vào thời khắc then chốt, tinh hệ trong siêu cấp hệ thống bắt đầu vận chuyển, cắn nuốt dị lực xâm nhập linh hồn kia. Cùng lúc này, Nộ Vương khải trên người cũng tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt. Trần Duệ lập tức tỉnh táo lại, thầm kêu nguy hiểm. Vừa rồi nếu hắn thật sự đánh mất ý thức thì linh hồn sẽ bị khống chế triệt để, toàn bộ mọi thứ sẽ bị không gian này cắn nuốt và cướp đoạt.

Phải nhanh chóng phá mở không gian, tìm cách rời khỏi nơi này.

Sau khi thi triển "Xích Cực Tinh Biến", siêu cấp hệ thống tiến vào trạng thái ngủ say nhưng tín ngưỡng và sinh mệnh vẫn không bị cạn kiệt. Công năng của trữ vật thương khố vẫn có thể sử dụng như thường, chỉ là không thể nào thi triển kỹ năng chủ động. Thời gian dần trôi thì trạng thái ngủ say kia sẽ chậm rãi bị giải trừ. Hiện tại cách lúc thi triển "Xích Cực Tinh Biến" mới qua mấy giờ đồng hồ, siêu cấp hệ thống vẫn chưa hoàn thành quá trình "rã đông". Trạng thái nửa ngủ say chỉ có thể sử dụng kỹ năng cơ bản như phân tích chi nhãn. Nếu muốn sử dụng đại chiêu như "Xích Cực Tinh Biến" hoặc "Viêm Long Gào Thét" lần nữa thì chí ít phải đợi một ngày sau.

Dưới tình huống thế này, tốc độ hóa giải dị lực của hệ thống thấp hơn bình thường không ít, mà dị lực xâm nhập linh hồn này thì lại rất cường đại, cho dù ở trạng thái bình thường cũng chưa hẳn có thể hóa giải hết.

Trần Duệ cảm thấy linh hồn mình bắt đầu mơ hồ lần nữa, đặc biệt là cái thanh âm như tụng niệm kia cứ vang lên không dứt. Hắn đã phong bế thính giác lại nhưng thanh âm kia lại trực tiếp vang lên trong đầu. Trần Duệ cắn chót lưỡi, thần trí khôi phục lại mấy phần. Hắn hơi lắc mình, hóa làm ba thân ảnh.

Chiêu thức Trần Duệ thi triển hiện tại không phải của siêu cấp hệ thống mà là tuyệt chiêu dung hợp với Tu La.

"Siêu Tân Tinh, Tinh Bạo!"

Phân thân Tu La và bản thể Trần Duệ có thực lực tương đương nhau, đều là quốc độ đỉnh phong. Chiêu này là do ba hóa thân đồng thời thi triển Tinh Bạo, uy lực chồng lên nhau vượt xa Tinh Bạo bình thường. Đây là chiêu thức công kích mạnh nhất của Tu La.

Uy lực khủng bố khuếch tán đi, ánh sáng chói lòa trong không gian, còn chói lọi hơn cả ánh sáng mặt trời, thật giống như một hằng tinh bị nổ tung.

Mặc dù không có uy lực của "Xích Cực Tinh Biến" nhưng một kích này cũng bằng với công kích của bán thần sơ đoạn.

Nhưng mà dưới dạng xung kích như thế, ngay cả mặt đất cũng không xuất hiện vết rạn, vân khí nhàn nhạt trên bầu trời không hề có chút biến hóa nào. "Siêu Tân Tinh, Tinh Bạo" vừa rồi chỉ giống như một làn gió nhẹ thoảng qua.

Đây rốt cục là nơi nào? Trần Duệ không ngờ lại gặp phải kết quả thế này, trong lòng vô cùng kinh hãi.

Ánh mắt trên bầu trời có thêm một chút châm biếm. Trần Duệ cảm thấy linh hồn mình run rẩy mạnh hơn, trong lòng này ra một ý, trên mặt đã có một cái mặt nạ, chính là Phệ Thần mặt nạ có thể miễn dịch với khống chế linh hồn. Cảm giác quỷ dị kia lập tức bị cắt đứt.

Tuy can nhiễn bên ngoài đã bị cắt đứt nhưng lực lượng tiến vào linh hồn vẫn không cách nào loại bỏ, đang nhanh chóng lan tràn đi. Tốc độ của nó vượt xa tốc độ hóa giải của siêu cấp hệ thống, thanh âm niệm xướng trong đầu càng trở nên lớn hơn.

"Kẻ tin ta, sẽ có được bất hủ..."

Thân thể Trần Duệ run rẩy, mồ hôi chảy ra như mưa. Hắn tức giận quát lên một tiếng, trong tay đột nhiên xuất hiện một thanh kiếm

Đọa Thiên Sứ chi kiếm.

Giống với Nộ Vương khải và Phệ Thần mặt nạ, Đọa Thiên Sứ chi kiếm lúc này cũng chớp động thứ ánh sáng trước giờ không hề có.

Trần Duệ đang kiệt lực chống đỡ lực lượng xâm thực linh hồn, không rảnh suy nghĩ tới điểm nhỏ này. Hắn đâm ra một kiếm.

Một kiếm này là đảo ngược về sau, không ngờ lại là tự đâm vào cơ thể mình.

Trước đó, hắn đã khống chế một bộ phận phòng hộ của Nộ Vương khải, biến hóa để cho một kiếm kia không còn trở ngại, có thể dễ dàng thấu qua.

Nhờ một kiếm "tự sát" kia mà thần trí hắn ngược lại trở nên rõ nét hơn. Đọa Thiên Sứ chi kiếm có đặc tính "Liệt Hồn", sau khi đâm trúng địch nhân sẽ trực tiếp chém giết và phân liệt linh hồn kẻ địch, cắn nuốt máu thịt chuyển dụng thành lực lượng của mình. 
Bởi vì Trần Duệ là chủ nhân của Đọa Thiên Sứ chi kiếm cho nên linh hồn và thân thể hắn không bị "Liệt Hồn" ảnh hưởng, ngược lại linh hồn xâm nhập kia nhanh chóng bị chém giết.

Khi linh hồn xâm nhập bị tiêu diệt, đôi mắt trên bầu trời cũng mỏng manh dần rồi tan biến. Trần Duệ cảm thấy đầu váng mắt hoa, lại trở lại Hỗn Độn chi giới như cũ, chỉ là trong tay vẫn còn Đọa Thiên Sứ chi kiếm, vẫn là động tác "tự sát" lúc nãy. Nhờ đó, hắn có thể biết mọi chuyện vừa rồi không phải là ảo giác!

Phản ứng đầu tiên của Trần Duệ không phải là rút kiếm mà là nhanh chóng phi hành cách xa "cái xác" kia, bởi vì khoảng cách của hắn hiện tại đã gần thứ kia hơn không ít. Vừa rồi hắn bị lực lượng nào đó ảnh hưởng, "chủ động" bay về phía "cái xác".

Không chỉ hắn, Tiffany cũng là như thế. Càng gần "cái xác", sinh lệnh lực và tín ngưỡng lực càng trôi đi nhanh hơn, giống như "cái xác" đó chính là một hố đen của vũ trụ, cắt nuốt tất cả mọi thứ.

Trần Duệ vội vội vàng vàng thi triển thuật phi hành "Quang Bạo", bay tới nắm chặt lấy Tiffany đang thần trí mơ hồ, rồi lại phản hướng bay ngược về sau. Bay được một đoạn mới thoát khỏi cảm giác đáng sợ kia. 

"Cái xác" kia không hề có phản ứng gì, chỉ tự trôi lơ lửng như vậy rồi dần dầy rời xa.

Bay đến một khoảng cách an toàn, Trần Duệ mới rút ra Đọa Thiên Sứ chi kiếm vẫn còn cắm trên thân. So sánh với hung hiểm vừa rồi, ngoại thương đơn giản này căn bản không tính là gì, lấy thể chất đặc thù của hắn, vết thương sẽ mau chóng lành lại.

Trần Duệ hít sâu một hơi, xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán. "Cái xác" kia chắc hẳn là không có ý thức gì rồi, vừa rồi tao ngộ hiểm cảnh chắc hẳn là do một "đặc tính bị động" nào đó. Nó có thể tự động cắn nuốt sinh mạng thể ở gần mình, trở thành một bộ phận của thân thể.

Không ngờ lại có tồn tại đáng sợ đến vậy!

Nếu như "cái xác" kia thực sự khôi phục thanh tỉnh...

Trần Duệ tưởng tượng tới những tao ngộ trong không gian quỷ dị, bỗng dưng nghĩ tới cái gì đó, trái tim rung động kịch liệt: chẳng lẽ "cái xác" kia...

Tiffany bị Trần Duệ bắt lấy dần mở mắt ra, ánh mắt trở nên thanh tỉnh, linh hồn dường như không bị ảnh hưởng gì, chắc là có vật hộ thân nào đó. Nhìn "cái xác" ở phía xa, Tiffany như hồi tưởng lại chuyện đã qua, sợ hãi hít vào mấy hơi. Nàng tránh thoát khỏi tay Trần Duệ, nhẹ nói một câu: "Cảm ơn."

"Nàng biết thứ kia là gì chứ?" Trần Duệ nhìn biểu tình của Tiffany, dường như còn hiểu rõ vùng đất thần bí này hơn hắn, liền chỉ vào "cái xác" phía xa hỏi một câu.

Tiffany nhìn hắn, lặng lẽ bay về phía trước. Trần Duệ suy nghĩ một chút rồi cũng không hỏi nhiều, chỉ tiếp tục bay ở phía sau nàng.

Ước chừng qua hai ngày, ánh sáng óng ánh trên người Tiffany đã ảm đạm đi khá nhiều. Điều này nói lên rằng tín ngưỡng và sinh mệnh lực của nàng đã bị tiêu hao không ít. Trần Duệ có tinh hệ của siêu cấp hệ thống, lại còn không ngừng tự động sản sinh ra sinh mệnh lực và tín ngưỡng lực cho nên hao tổn không đáng lo mấy.

Tiffany không phải cứ bay bừa mà dường như là bay theo cảm ứng nào đó. Nàng đã có chuẩn bị đầy đủ, mang theo một lượng lớn thức ăn, thỉnh thoảng lấy ra bổ sung thể lực. Trong trữ vật thương khố của Trần Duệ cũng có rất nhiều đồ ăn nhưng sau khi tiến vào siêu giai, hắn đã không cần phải dùng thức ăn để duy trì sinh mạng nữa. Thỉnh thoảng hắn cũng lấy thức ăn ra đưa cho Tiffany nhưng nàng đều lắc đầu từ chối.

Trần Duệ biết trong lòng Tiffany vẫn còn cảnh giác hắn như cũ. Nếu hắn dò hỏi về ngân tráp hoặc những vấn đề tương quan thì khẳng định sẽ không nhận được đáp án. Hắn cũng không dây dưa nhiều ở vấn đề này, dù sao nhiệm vụ chính của hắn tới chỗ này là để bảo vệ Tiffany, ngân tráp chỉ là phụ thêm.

Phía trước lại xuất hiện "cái xác" lớn, lần này là hai cái.

Giống với cái trước, hai "cái xác" này cũng là không thấy rõ khuôn mặt, và mỗi một "cái xác" lại là một "vũ trụ nhỏ".

Có vết xe đổ lúc trước, lần này Trần Duệ và Tiffany vô cùng cảnh giác, cẩn thận cách xa hai "cái xác" kia. Quả nhiên, chỉ cần bảo trì khoảng cách an toàn thì hai "cái xác" kia cũng chỉ là một xác chết chân chính, không hề có tính uy hiếp nào.

Trần Duệ đưa mắt nhìn "cái xác" dần xa ở phía sau, lòng bỗng dưng hiện lên một danh từ quen thuộc: "Hoàng hôn chư thần".

Bình Luận (0)
Comment