CHƯƠNG 679
Mấy tên thuộc hạ họ Lê lao về phía Trần Xuân Độ, Trần Xuân Độ liếc nhìn xung quanh, trong miệng vẫn đang nhai miếng thịt bò, nhìn thấy những tên thuộc hạ họ Lê này thì cong môi tỏ vẻ cực kỳ khinh thường.
Mà khi đám thuộc hạ của nhà họ Lê lao tới trước mặt Trần Xuân Độ, Trần Xuân Độ đột nhiên tung người, nhảy lên không trung, giơ hai chân lên, nhanh như chớp liên tục tập kích mười mấy cước!
Tốc độ của Trần Xuân Độ nhanh đến mức mắt thường khó có thể nhìn thấy! Chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy dư ảnh do hai chân của Trần Xuân Độ tung cước để lại, giống như sự tái sinh của Phật Sơn vô ảnh cước trong truyền thuyết!
“Bịch bịch …”
Thuộc hạ nhà họ Lê bị Trần Xuân Độ đá vào ngực, liên tiếp lui về phía sau mấy chục bước rồi mới dừng lại, phun ra một ngụm máu, vẻ mặt vô cùng tái nhợt!
Trần Xuân Đô vừa ra tay, Tô Loan Loan khẽ thở ra, cô ta hiểu rõ hơn bất cứ ai có mặt tại đây, một khi Trần Xuân Độ ra tay, tất cả đều sẽ tan thành mây khói.
Không ra tay thì thôi, một khi đã ra tay thì chắc chắn kinh người!
Khi Lê Phong nhìn thấy cảnh Trần Xuân Độ tung cước, hai mắt anh ta co rút dữ dội, khi Trần Xuân Độ đáp xuống đất nhìn anh ta, trong lòng Lê Phong đột nhiên dâng lên một cảm giác quỷ dị, điều này khiến anh ta không chút do dự quay đầu và chạy!
Mặc dù Lê Phong không phải là người tập võ, nhưng lúc này cho dù kẻ ngốc cũng nhìn thấy bản lĩnh đáng sợ của Trần Xuân Độ, giống như thấy chiến thần bất khả chiến bại, anh ta cũng hiểu đây nhất định là cao thủ, anh ta không có khả năng đánh lại!
Suy nghĩ duy nhất của Lê Phong lúc này là tìm đám bạn của mình, nhờ bọn họ đến giúp đỡ, chỉ có như vậy, anh ta mới có thể an toàn hơn!
Lê Phong chạy chưa được vài bước, đột nhiên, sau lưng anh ta xuất hiện một luồng sức mạnh cực lớn, kéo anh ta trở lại.
“Sao có thể để mày chạy?” Trần Xuân Độ nắm lấy áo sau của Lê Phong.
“Mày đừng được voi đòi tiên!” Lê Phong xoay người, chỉ vào Trần Xuân Độ nói.
“Bốp bốp bốp!” Lê Phong vừa dứt lời, ba tiếng tách giòn giã vang lên.
Như Trần Xuân Độ vừa nói, tát đủ ba cái vào mặt Lê Phong, nhanh đến mức anh ta vẫn chưa kịp phản ứng, cái tát cuối cùng làm Lê Phong ngã xuống đất, khóe miệng chảy ra máu.
“Xin lỗi.” Trần Xuân Độ châm thuốc, đút hai tay vào túi quần, lời nói đơn giản khiến mọi người lặng đi trong chốc lát.
Khách khứa nhà họ Lê bị động tĩnh bên này thu hút.
Dì cả vẻ mặt đờ đẫn, khó coi đi đến đỡ Lê Phong, nhưng lại bị dì hai níu lại, bầu không khí lúc này trở nên vô cùng vi diệu.
Trần Xuân Độ đi về phía Lê Phong nằm dưới đất đang bò dậy, lúc này Lê Phong chỉ cảm thấy không khí xung quanh trở nên lạnh hơn rất nhiều, toàn thân anh ta đều nổi da gà.
“Con mẹ nó, mày muốn chết phải không!” Lê Phong đứng dậy, nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ, hai mắt đỏ hoe, từ nhỏ đến giờ anh ta chưa từng nhận được một sỉ nhục lớn như vậy, cũng ít người dám đánh mình như thế này!
“Bốp!”
Ngay khi Lê Phong vừa dứt lời, Trần Xuân Độ đột nhiên tát một cái!
Mặt Lê Phong đỏ như máu, cơn đau rát trong nháy mắt khiến anh ta thanh tỉnh không ít.
“Xin lỗi.” Hai chữ ngắn gọn của Trần Xuân Độ khiến Lê Phong cảm thấy vô cùng nhục nhã, trước mặt mọi người, anh ta lộ ra vẻ chật vật!
“Thằng khốn, mày dám đánh con tao nữa xem!” Lê Hiền Thục rốt cuộc không nhìn nổi nữa, đứng dậy tức giận hét lên.
Lúc này, Lê Thần Vũ đột nhiên nói: “Ngồi xuống.”
Lê Hiền Thục quay đầu lại, nhìn thấy Lê Thần Vũ vẫn đang ngồi chỗ cũ, giọng điệu bình tĩnh, nhưng lại có uy nghiêm và khí thế mạnh mẽ khó tả.
Lê Hiền Thục còn muốn phản bác, nhưng Lê Thần Vũ lập tức nói: “Dì cả, dì muốn chống lại mệnh lệnh của tôi sao?”
Lê Hiền Thục nghiến răng, nhưng đối mặt với Lê Thần Vũ, bà ta cuối cùng chịu thua, bà ta nhìn Lê Hồng lần nữa, chỉ có thể ngồi xuống nhìn con trai mình bị Trần Xuân Độ tát vào mặt!
“Tao!” Lê Phong đứng dậy, vừa định buông ra mấy lời tàn nhẫn, nhưng khi nhìn thấy cánh tay đang giơ lên và cơ bắp trên cánh tay của Trần Xuân Độ, anh ta nuốt xuống lời định nói: “Xin, xin lỗi, tao không nên nói với mày như vậy.”