CHƯƠNG 680
Lê Phong nào còn quan tâm đến thể diện, dũng khí, kiêu ngạo gì, dưới một cái tát của Trần Xuân Độ, tất cả đều bị phá hủy!
Anh ta muốn phản kháng, nhưng chống cự cũng không có tác dụng gì, chẳng những Lê Thần Vũ và Lê Hồng không ngăn cản được, ngay cả Lê Hiền Thục cũng bị kèm chế, nhà họ Lê căn bản không có ý muốn giúp mình!
“Bốp! Bốp! Bốp! Bốp!” Bốn cái tát lanh lảnh vang lên. Lê Phong vừa đứng dậy đã bị đánh ngã xuống đất lần nữa, hai chiếc răng hàm sau dính đầy máu được anh ta nhổ ra, điều này đủ để chứng minh Trần Xuân Độ tát tàn nhẫn và nặng như thế nào!
Trần Xuân Độ chậm rãi thở ra một hơi khói, nhàn nhạt nói: “Không phải xin lỗi tao, mà là xin lỗi vợ tao.”
Lê Phong nằm trên mặt đất, dáng vẻ lúc này vô cùng thảm hại, mặt mũi sưng như đầu heo, liên tục cầu xin Lê Kim Huyên đầy thương xót” “Xin, xin lỗi!”
“Đừng có ác ý, ăn nói mất dậy với vợ tôi, tôi sẽ khiến anh phải hối hận vì cái miệng của mình.” Giọng điệu của Trần Xuân Độ vô cùng bình tĩnh, nhưng lại có cảm giác lạnh lùng khó tả, khiến cho cả người không nhịn được mà phát lạnh.
Vừa nói chuyện, Trần Xuân Độ liếc nhìn Lê Hiền Thục đầy ẩn ý.
Lúc này, cả người Lê Phong và Lê Hiền Thục đều run lên, Lê Phong cảm giác bản thân như bị một con mãnh thú nhìn chằm chằm, chỉ trong chốc lát, mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng, cuối cùng anh ta cũng biết, bản thân đã chọc trúng một thứ không nên chọc!
“Được rồi, các người tiếp tục nói chuyện đi.” Trần Xuân Độ vỗ tay, lại ngồi xuống bên cạnh Lê Kim Huyên, vẻ mặt lãnh đạm, giống như người cực kì tàn nhẫn và hung dữ vừa rồi không liên quan gì đến anh.
Lê Kim Huyên quay đầu lại, nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ hơn mười giây, vẻ mặt khó hiểu và phức tạp, một lúc sau mới nhẹ giọng nói với Trần Xuân Độ: “Cảm ơn.”
Đây là sự biết ơn sâu sắc của cô, để bảo vệ cô, Trần Xuân Độ còn dám đánh Lê Phong, đây là người mà không ai dám đắc tội.
Trần Xuân Độ nhếch miệng cười: “Kẻ nào dám bắt nạt em, tôi nhất định sẽ khâu miệng hắn lại, để hắn cả đời này không nói được.”
Trần Xuân Độ vừa nói, Lê Phong ở bên cạnh nghe thấy lời này, không khỏi toát mồ hôi hột, con mẹ nó, câu này rõ ràng là có ý tứ gì đó!
Lê Hiền Thục nhìn sắc mặt chẳng ra làm sao của Lê Hồng, thì đau lòng không thôi, ánh mắt bà ta nhìn Trần Xuân Độ toát lên vẻ giận dữ và căm hận. Bà ta cắn môi, thầm thề rằng, có giỏi thì Trần Xuân Độ và Lê Kim Huyên đừng để bà ta bắt được cơ hội. Nếu không, chắc chắn bà ta sẽ khiến kết cục của Trần Xuân Độ và Lê Kim Huyên còn thảm hơn cả Lê Phong – con trai bà ta!
Sau khi đứng dậy, Lê Phong ngồi bên cạnh dì cả, dì cả lạnh lùng nhìn Trần Xuân Độ, gằn từng chữ chất vấn: “Cho dù Tiểu Phong nhà tôi nói hơi quá đáng thì hai người cũng chẳng phải người nhà họ Lê, một người ngoài tộc mà sỉ nhục người trong tộc như vậy, lẽ nào gia chủ và cậu Lê đều mặc kệ sao?”
Lê Kim Huyên cau mày, trong lòng cô biết rõ là Lê Phong gây rối với mình trước, nói ra mấy lời dơ bẩn bị Trần Xuân Độ dạy dỗ, nhưng bây giờ Lê Hiền Thục lại muốn đổ tội lên đầu Trần Xuân Độ.
“Nếu con trai bà giữ kỹ đồ của mình thì cũng không xảy ra chuyện này. Vấn đề của con cái thường xuất hiện trên người phụ huynh, bà đã nói vậy thì tôi cũng có tư cách để nghi ngờ, có phải con trai bà không kiểm soát được nửa thân dưới cũng là học từ bà không?”
Đột nhiên, Lê Kim Huyên mạnh mẽ đáp trả, giọng điệu và thái độ cực kỳ kiên định, không hề có chút vẻ yếu thế nào, rõ ràng là lấy đá chọi đá với Lê Hiền Thục!
Nếu đổi lại là chuyện khác ở nơi khác, Lê Kim Huyên hoàn toàn sẽ không cứng rắn đến thế. Bây giờ Lê Kim Huyên đang ở nhà họ Lê, nơi này nguy hiểm chồng chất, đêm nay hiểm họa khắp nơi, cô cũng đã sớm hạ quyết tâm rồi.
Trần Xuân Độ ở bên cạnh không khỏi nhìn Lê Kim Huyên thêm vài cái, anh với Tô Loan Loan đều vô cùng bất ngờ với phản ứng của Lê Kim Huyên, họ hoàn toàn không ngờ cô lại cứng như vậy!
Đây hoàn toàn không phải phong cách của cô Tổng giám đốc xinh đẹp này mà.
Trần Xuân Độ thầm nói, mà sắc mặt của dì cả cũng cứng đờ, nhưng ngay sau đó đã phản ứng lại, lập tức nổi giận, làm ra vẻ muốn lật mặt với Lê Kim Huyên. Câu này của Lê Kim Huyên như chọc vào tim, không có một chữ bẩn thỉu nào nhưng lại khiến người ta nhức nhối hơn bất cứ từ ngữ bẩn thiểu nào!
Tình tình Lê Hiền Thục lại không được bình tĩnh như Lê Thần Vũ và Lê Hồng, bị Lê Kim Huyên khích như vậy, bà ta suýt thì nhảy dựng lên.
“Đủ rồi Hiền Thục, ngồi xuống!”
Lúc này, Lê Hồng một lúc lâu rồi không nói gì cuối cùng cũng lên tiếng.
Lúc này Lê Hiền Thục mới thở hổn hển ngồi xuống, mắt nhìn chằm chằm vào Lê Kim Huyên, dường như chỉ mong sao giết cô ngay lập tức, như có thâm thù đại hận gì đó.
“Lê Hồng, ông nhìn xem, đây chính là thứ nghiệt chủng Lê Duy Dương sinh ra. Tốt xấu gì tôi cũng có vai vế lớn hơn nó, thế mà nó lại nói tôi như vậy, không có chút liêm sỉ nào!” Dì cả nhân cơ hội kể oan với Lê Hồng.
Lê Hồng chậm rãi ngẩng đầu nhìn Lê Hiền Thục, nói: “Đúng sai rõ ràng, tôi thấy hết, tôi không mù. Không dạy con là lỗi của cha, vừa rồi con trai bà nói những lời đó, bà không dạy nó mà còn muốn nối giáo cho giặc? Ngang ngược!”