Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 121

Edit: Foerel

Beta: Boss Sơ

Ngân Tô trả tờ báo lại cho anh ta: “Nhìn thấy mèo đen chính là điềm xấu, không soi gương chải tóc lúc nửa đêm, thà thử quan tài còn hơn là thử giày, không nên tùy tiện vào nhà đã bỏ hoang. Đây là quy tắc.”

Bạch Lương Dịch thu lại vẻ mặt thờ ơ lúc đầu, nhìn cô chằm chằm bằng đôi mắt sáng rực như đèn pha ô tô.

Từ lúc bước vào cái phó bản này, bọn họ chỉ biết được duy nhất một quy tắc từ Trương Dương: “Nếu ban đêm nghe thấy tiếng động thì không được ra khỏi phòng.”

“Cô tìm được ở đâu thế?” 2

“Hỏi đấy chứ.” Ngân Tô cười khẽ: “Có miệng để làm gì?”

“…”

Đúng là có rất nhiều chuyện có thể hỏi NPC, nhưng trong tình huống chưa xác định rõ ràng thì người chơi cẩn thận sẽ không chọn cách trêu chọc NPC, như vậy chẳng khác nào sợ bản thân chết không đủ nhanh.

“Điều đầu tiên không giống quy tắc lắm, có vẻ giống cảnh cáo hơn.” Bạch Lương Dịch nhanh chóng trở nên nghiêm túc: “Ba điều kia thì có thể xác minh lại.”

“Soi gương nhìn thấy quỷ, đi giày…” Ngân Tô nhìn về phía Liễu Lan Lan ở bên kia, không rõ cảm xúc nói: “Có thể là bị đổi người rồi.”

【Liễu Lan Lan ·?】

Cô nhìn Triệu Thần vẫn hiển thị là【Triệu Thần · Sinh viên đại học】, không thấy dấu hỏi chấm kia.

Tối hôm qua lúc Liễu Lan Lan đi ra ngoài, cô đã nhìn thấy Liễu Lan Lan đi nhầm giày.

Nhưng Liễu Lan Lan bây giờ không khác Liễu Lan Lan hồi tối qua là mấy, vẫn kiêu ngạo bốc đồng, từ thần thái cho tới giọng điệu đều không thay đổi.

Liễu Lan Lan dẩu miệng làm nũng với Triệu Thần, muốn Triệu Thần dạy dỗ Trương Dương giúp mình xả giận.

Sau khi nghe Ngân Tô nói xong, Bạch Lương Dịch cảm thấy trong đầu mình đầy dấu hỏi chấm, sao cô tiến bộ nhanh vậy nhỉ? Đây mà là người chơi mới vượt qua phó bản tân thủ à?

Thật ra có nói dối hay không cũng không quan trọng, dù sao bọn họ cũng chẳng tin tưởng nhau là mấy. Trong phó bản, tự bảo vệ bản thân mới là quan trọng, niềm tin trong đây chẳng đáng một xu.

Vậy nên Bạch Lương Dịch cũng chẳng để ý tới những chuyện vụn vặt như này, chuyển sự chú ý sang người đang ríu rít làm nũng với Triệu Thần: “Liễu Lan Lan bị đổi người rồi à?”

Anh ta không nhìn ra sự thay đổi của Liễu Lan Lan.

Hơn nữa, sao cô có thể phát hiện được ra hai quy tắc chỉ trong một đêm?

Ngân Tô nhìn chằm chằm vào Liễu Lan Lan với ánh mắt lấp lánh, không biết đang nghĩ gì: “Tôi không biết, có khả năng thôi.” Cái kỹ năng rác kia thăng cấp xong là có hiện ra cho cô thêm một cái dấu hỏi chấm nên cô cũng chỉ có thể suy đoán thôi.

Bạch Lương Dịch nhìn chằm chằm vào sườn mặt gần như hoàn mỹ của Ngân Tô, nụ cười kia quá chói mắt, đẹp thì đẹp thật nhưng không hiểu sao anh ta lại cảm thấy hơi nguy hiểm.

Tuy vậy, trong mắt Bạch Lương Dịch lại hiện lên vẻ hứng thú.

***

***

Theo mệnh lệnh của Triệu Thần, tên mập đè Trương Dương xuống đất đánh túi bụi, như thể muốn đánh chết cậu ta luôn vậy.

“Thôi được rồi, giờ đánh chết cậu ta thì ai dẫn anh đi xem bức bích họa kia?” Ngân Tô kịp thời lên tiếng.

“Đủ rồi.” Quả nhiên Triệu Thần lập tức ngăn tên mập lại. Anh ta đi đến bên cạnh Trương Dương đạp cho cậu ta một cái rồi đe dọa: “Lần sau mày còn dám làm mấy chuyện xấu xa này thì tao sẽ chặt tay mày.”

Trương Dương nghẹn ngào nằm trên mặt đất, không nói nên lời.

“A Thần, bao giờ chúng ta đi xem bích họa thế?” Liễu Lan Lan đi tới, vẻ mặt chán ghét nhìn Trương Dương, ôm tay Triệu Thần: “Em nghĩ chúng ta nên nhanh chóng rời khỏi cái nơi quỷ quái này thôi, chỗ này chẳng có gì tốt đẹp hết.”

Nói xong, Liễu Lan Lan còn trừng mắt với Ngân Tô và Lô Khê, tiếp tục tố cáo: “Tối qua bọn họ còn cố ý nhốt em ở ngoài cửa nữa!!”

“Liễu Lan Lan, cô đừng có ăn nói lung tung.” Lô Khê thay mọi người giải thích: “Cô ra ngoài từ bao giờ chúng tôi còn không biết, ai thèm nhốt cô?”

“Các cô khóa cửa lại còn gì!” Liễu Lan Lan nũng nịu trách móc: “Tôi đi ra ngoài xong lúc quay về thì không mở được cửa, là ai đã khóa cửa?”

Lô khê cười lạnh: “Cô nghĩ cô là ai? Hơn nửa đêm rồi chúng tôi không ngủ mà còn phải chờ cô ra ngoài rồi khóa cửa lại à? Lúc chúng tôi dậy có thấy cửa khóa đâu? Cô đừng có mà ngậm máu phun người.”

“Tôi…”

Lô Khê không để cho Liễu Lan Lan cơ hội nói chuyện: “Tối qua tự nhiên cô lên cơn điên gào thét ầm ĩ, đêm hôm khuya khoắt còn chạy ra khỏi phòng… Ai biết cô có bị điên hay không, bây giờ lại đổi trắng thay đen vu oan giá họa cho chúng tôi!”

“Tôi đổi trắng thay đen?”

“Không phải cô thì là ai? Tối qua là ai gào thét ầm ĩ?”

“Cô…”

Ngân Tô không tham gia vào trận chiến giữa của các NPC này, cô chỉ nhìn chằm vào Liễu Lan Lan.

Khi Lô Khê nhắc đến chuyện tối qua, trên mặt Liễu Lan Lan thoáng hiện lên vẻ sợ hãi, như thể cô ta vẫn còn nhớ những gì đã xảy ra tối qua.

Trông dáng vẻ của cô ta… Không giống như đã bị đổi người.

Vậy thì là cái gì nhỉ?

Cuối cùng, Triệu Thần là người đứng ra ngăn cản cuộc chiến giữa hai người.

“Khi nào chúng ta đi xem bích họa thế? Em không thể chờ thêm một phút giây nào nữa rồi!!” Liễu Lan Lan làm loạn bên cạnh Triệu Thần: “Xem xong liền quay trở về, chỗ này vừa bẩn vừa cũ, nhìn thôi cũng đã thấy khó chịu rồi, em không muốn ở đây nữa đâu. A Thần, A Thần…”

“Tối nay chúng ta sẽ đi.” Triệu Thần dỗ dành cô ta: “Nào nào, đừng tức giận nữa.”

Triệu Thần và Liễu Lan Lan đi xa dần, không thể nghe thấy bọn họ nói gì nữa.

Tên mập u ám nhìn chằm chằm theo bóng dáng hai người họ, cuối cùng tức giận đạp Trương Dương một cái như để phát ti3t, gương mặt u ám quay về phòng.

Ngân Tô liếc nhìn Trương Dương đang cuộn tròn trên mặt đất, cũng không làm gì chỉ quay người đi rời khỏi sân.

Lô Khê đi theo cô như một cái đuôi nhỏ: “Dao Dao, cậu đi đâu thế?”

Bạch Lương Dịch nhìn chăm chú vào bóng lưng mảnh khảnh kia, đến khi cô rời khỏi sân mới dừng lại, đôi mắt liếc sang Trương Dương đang nằm trên mặt đất.

Anh ta cũng không có ý định giúp đỡ Trương Dương.

Thiết lập nhân vật của bọn họ là bắt nạt Trương Dương, nếu bây giờ anh ta giúp đỡ Trương Dương cũng chưa chắc đã nhận được độ hảo cảm, có khi lại còn khiến Trương Dương càng hận mình hơn.

***

***

Xóm làng vắng lặng dần thức dậy dưới ánh bình minh, tiếng người văng vẳng từ xa đến, khói bếp nghi ngút, mùi thức ăn thoang thoảng trong gió.

Ngôi làng mang lại vừa giản dị vừa đơn sơ, yên bình và cũng tĩnh lặng hệt như chốn bồng lai tiên cảnh.

Ngân Tô dựa lên cửa, nhìn ra những ngọn núi tọa lạc ở phương xa giao với bầu trời vẽ ra một đường chân trời uốn lượn mềm mại được bình minh phủ lên một lớp ánh sáng lóa mắt.

Có điều đây cũng chẳng phải chốn bồng lai tiên cảnh gì mà là một ngôi mộ khổng lồ.

“Dao Dao, cậu có đói bụng không?”

Ngân Tô nhìn thấy có người từ xa quay lại, cô nghiêng người, quay sang cười với Lô Khê: “Cũng hơi đói, cậu đi xem Trương Dương đã chuẩn bị xong bữa sáng chưa?”

“Cậu ta vừa bị đánh một trận, sao có thể chuẩn bị nhanh như vậy được.” Nói đến đây, Lô Khê lộ ra vẻ mặt chán ghét, hoàn toàn không có chút thông cảm nào với việc Trương Dương bị đánh: “Tớ đi xem một chút, phiền chết mất.”

Lô Khê vừa đi thì Tôn Hạo và Chu Hiên đi cùng nhau cũng vừa về tới.

“Lộ tiểu thư.” Chu Hiên đang mặc bộ đồ của thợ sửa chữa, chủ động chào hỏi cô.

Ngân Tô mỉm cười: “Chào buổi sáng, hôm nay cũng là một ngày đẹp trời.”

“…” Trong trò chơi này lấy đâu ra thứ gì tốt đẹp?

Ngay cả Chu Hiên vô cùng dễ tính cũng không chấp nhận được câu nói này của Ngân Tô.

Mà Tôn Hạo thì thẳng thắn hơn nhiều, nhìn cô như đang nhìn một bệnh nhân tâm thần: “Cô có sao không?”

Ngân Tô vô cùng sảng khoái: “Không sao hết.”

“…” Anh ta thấy cô chẳng có chỗ nào ổn hết.

Nhưng vào lúc này, Sử Vân Phi với Trình Tinh từ hai hướng khác nhau quay trở về. Có lẽ Bạch Lương Dịch nhìn thấy mọi người đã quay về nên cũng từ trong phòng đi ra.

Trong sân có vài NPC, nhóm người chơi ăn ý bước ra ngoài vài mét, cả Ngân Tô đang ngắm cảnh cũng bị bọn họ kéo đến tham gia vào cuộc họp nhỏ này.
Bình Luận (0)
Comment