Edit: Foerel
Beta: Alva
Trình Tinh là người đầu tiên nói ra những phát hiện của mình: “Vừa rồi tôi đi xem cái cây khô ở đầu thôn, dưới gốc cây có rất nhiều dấu vết cúng tế nhưng trên cây thì không có gì khác ngoài lụa đỏ với đèn lồ ng.”
“Cúng tế?”
“Đúng vậy, có rất nhiều tàn hương và nến đã cháy hết nhưng tôi cũng không biết là tế cây hay tế thứ gì khác.”
Nói xong, vẻ mặt Trình Tinh trở nên kỳ lạ, bổ sung thêm một câu: “Bên cạnh cây khô còn có một tấm bia đá… Mọi người có thể đi xem thử, rất quỷ dị.”
Đêm qua trời quá tối, tấm bia đá lại ở mặt bên kia của cái cây nên không ai nhìn thấy.
Quỷ dị như thế nào thì tự bản thân người chơi phải đi xem mới biết được.
Chờ Trình Tinh nói xong, Tôn Hạo mới lên tiếng: “Thôn này có ít nhất bốn trăm hộ gia đình mà nhà nào cũng treo lụa đỏ, dường như tất cả đều có người ở. Giả sử mỗi hộ gia đình có ba người thì thôn này cũng có hơn một nghìn hai người.”
Nhiều NPC đương nhiên sẽ có cả lợi và hại.
Lợi là có thể hỏi ra không ít manh mối từ miệng NPC, còn hại chính là một khi tiến vào giai đoạn trốn giết thì những NPC này sẽ trở thành lực lượng chính để săn lùng và tiêu diệt bọn họ.
Tôn Hạo và Chu Hiên hành động chung với nhau, bọn họ thăm dò đại khái quy mô của thôn.
Lúc họ trở về thì đã có rất nhiều thôn dân mở cửa, dân làng cũng không đề phòng khi nhìn thấy những gương mặt xa lạ mà trái lại còn tỏ ra rất nhiệt tình, hỏi bọn họ có phải bạn học được cậu sinh viên nhà họ Trương dẫn về không.
“Người trong thôn đều biết Trương Dương sẽ dẫn người về à?”
“Đúng vậy, tôi có bóng gió hỏi bọn họ thì bọn họ nói là mẹ Trương Dương đi kể khắp nơi rằng con trai sắp trở về, còn dẫn theo bạn học về chơi.”
Tình huống như này cũng khá bình thường, trong những ngôi làng như thế này thì tin tức được truyền đi rất nhanh và thường sẽ bị phóng đại một cách thái quá.
Ví dụ như đi nước ngoài thì bị đồn là đi tù, còn chưa kết hôn thì bị đồn là đã lấy hai lần chồng, rồi còn sảy thai ba lần.
Cuối cùng Chu Hiên bổ sung thêm một câu: “Trong thôn không có bất kỳ một con vật nào.”
Tối qua lúc vào thôn bọn họ đã cảm thấy thôn này quá yên tĩnh nên cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên.
“Cậu có phát hiện gì không?” Trình Tinh hỏi Sử Vân Phi đang cúi đầu.
Sử Vân Phi không thấy ai, giọng nói nặng nề: “Tôi nhìn thấy một căn nhà không treo lụa đỏ.”
Cả thôn đều treo lụa đỏ, tự dưng có một nhà không treo thì lại càng kỳ quái.
Sau khi Sử Vân Phi nói xong thì cũng không bổ sung thêm điều gì nữa, không biết là do không muốn nói hay là do không phát hiện thêm điều gì kỳ lạ khác. Những người chơi còn lại cũng không ép buộc, để người khác tiếp tục nói.
“Tôi không đi ra ngoài.” Bạch Lương Dịch nói thẳng ra là anh ta không phát hiện gì mới nhưng nhìn về phía Ngân Tô hỏi: “Quy tắc lúc trước cô nói cho tôi biết có thể nói cho họ biết không?”
Ngân Tô đang ngồi hóng hớt đột nhiên bị nhắc tới, thờ ơ nói: “Sao cũng được.”
Mọi người: “???” Quy tắc?
Bọn họ cũng nói chuyện cùng với dân làng nhưng một cái quy tắc mơ hồ cũng không nghe được.
“…” Bạch Lương Dịch nhìn chằm chằm vào Ngân Tô.
“…” Ngân Tô nhìn lại bằng ánh mắt khó hiểu, nhìn chằm chằm cô làm cái gì? Không phải cô đã đồng ý rồi sao?
Ánh mắt hai người hoàn toàn không thể giao lưu được với nhau, cuối cùng Bạch Lương Dịch giống như là không biết phải nói sao, lặp lại các quy tắc Ngân Tô đã nói hồi nãy.
Biểu cảm của những người chơi khác khi nhìn Ngân Tô cũng bắt đầu trở nên phức tạp, cô thực sự không phải là NPC trà trộn vào đây đấy chứ?
***
***
Sau khi trao đổi manh mối xong và quay trở lại sân, Lô Khê đang cầm một củ khoai lang vẫn còn bóc khỏi ngồi ăn, thấy Ngân Tô đi vào còn đưa cho cô một củ.
Trương Dương khập khiễng chuẩn bị xong bữa sáng, gọi bọn họ tới ăn cơm.
Ngân Tô vẫn không thấy cha mẹ Trương Dương đâu, cô xúi Lô Khê đi hỏi: “Trương Dương, ba mẹ cậu đâu rồi?”
“Bọn họ đi giúp nhà chị họ tôi rồi.” Trương Dương thấp giọng trả lời: “Hôn lễ cần chuẩn bị rất nhiều thứ, bọn họ lo không xuể.”
Đêm qua Trương Dương đã nói rằng chị họ của cậu ta sắp kết hôn… Nhưng hôn lễ này thì có liên quan gì tới phó bản chứ?
“Chúng ta đến nhà chị họ cậu xem thử chút đi.” Bạch Lương Dịch tranh thủ cơ hội: “Tôi chưa từng thấy hôn lễ ở nông thôn nên có hơi tò mò.”
Có lẽ là lý do của Bạch Lương Dịch hợp lý nên Trương Dương rất dễ dàng đồng ý: “Được thôi, lát nữa tôi sẽ đưa các cậu đến đó xem thử.”
“Không cần đâu, cậu nói địa điểm cho tôi biết, chúng tôi tự qua được.”
Trương Dương “Ồ” một tiếng nhưng cũng không khăng khăng là phải dẫn đường, nói cho bọn họ biết phải đi như thế nào.
Bạch Lương Dịch liếc nhìn Triệu Thần, hỏi một cách tự nhiên: “Anh Thần, anh có định đi không?”
“Không, mọi người tự đi đi.” Triệu Thần có vẻ không có hứng thú với hôn lễ, cũng không để ý đến người khác làm cái gì.
Người chơi không biết bích họa ở đâu, hỏi Trương Dương cũng chỉ nhận được câu trả lời là “Xem ý của Triệu Thần” nên bọn họ cũng chỉ có thể làm việc khác.
Các người chơi ăn sáng xong liền chuẩn bị đi qua nhà chị họ Trương Dương.
Hiển nhiên, chỉ có người chơi mới quan tâm đ ến hôn lễ, còn lại các NPC đều không quan tâm. Lô Khê nói mình muốn ngủ bù, không rảnh đi xem cái đám cưới nông thôn quê mùa đó đâu.
Tên mập từ lúc ăn cơm đã cứ u u ám ám, chẳng thèm nghe bọn họ nói gì.
Càng không nói đến Liễu Lan Lan, nếu Triệu Thần không đi thì chắc chắn cô ta cũng sẽ không đi.
Thế là những người chơi có thời gian để hành động một mình.
Sau khi Ngân Tô ra ngoài cùng những người chơi khác, cô không có ý định muốn đến nhà chị họ Trương Dương nên đã tách ra hành động.
Ngân Tô đi bộ ra cửa thôn, nhìn thấy cây cổ thụ khô héo kia.
Buổi tối không có đủ ánh sáng nên bây giờ Ngân Tô mới thấy rõ cái cây này lớn như thế nào, thân cây to, phải bảy tám người lớn ôm mới xuể.
Những dải lụa đỏ treo trên cây còn có vẻ nhiều hơn so với ban đêm, nhìn từ xa còn tưởng là một cây đại thụ màu đỏ rực.
Cô đi tới gốc cây, không nhìn thấy những dấu vết cũng tế như Trình Tinh nói nhưng khi đến mặt bên kia của gốc cây thì lại thấy tàn hương và nến cháy.
Vừa quay đầu lại, cô đã nhìn thấy một tấm bia đá ở cách đó không xa.
Tấm bia đá bị tạt máu tươi, nhìn qua thì thấy vẫn còn khá mới, giống như mới tạt cách đây không lâu.
Nhưng cũng có thể thấy những vết máu cũ trên tấm bia đá.
Dưới vết máu dường như còn có chữ viết nhưng bị từng lớp, từng lớp máu che lấp, không thể nhìn ra được là viết cái gì.
Ngân Tô vòng sang bên kia tấm bia đá.
—— Thôn Vĩnh Sinh
Nét chữ cứng cáp, mạnh mẽ được khắc lên bia đá, trong khe rãnh sâu hoắm bị bao phủ bằng màu đỏ, không biết là máu hay là sơn.
Ngân Tô đang chăm chú quan sát thì đột nhiên một khuôn mặt nhăn nheo xuất hiện sau tấm bia đá, Ngân Tô giật mình, theo bản năng muốn cầm ống thép.
“Cô là bạn học của Trương Dương à?’
Một người phụ nữ trung niên mặc quần áo hoa bước ra từ phía sau tấm bia đá với nụ cười vui vẻ nhiệt tình.
“Con gái thành phố đúng là rất xinh đẹp, nhìn cái dáng vẻ trong trẻo như nước này xem.” Người phụ nữ kia dường như đã quen, khen cô mấy câu rồi hỏi: “Sao cháu lại ở đây một mình?”
“Một mình?” Ngân Tô kiềm chế lại cảm xúc muốn rút ống thép của mình ra, kinh ngạc nhìn xung quanh: “Cháu đi cùng bạn cháu mà, sao lại chỉ có một mình?”
Người phụ nữ trung niên: “…”
Bà ta cảnh giác liếc về phía Ngân Tô, trong mắt chỉ nhìn thấy hình bóng lẻ loi của nữ sinh.
Người phụ nữ trung niên lại cười: “Con bé này, cháu đừng dọa dì, ở đây rõ ràng chỉ có một mình cháu, làm gì có người khác.”
Ngân Tô lộ ra vẻ kinh ngạc: “Sao có thể được, bạn cháu rõ ràng đang đứng ở đây mà.”
Cô tùy tiện kéo không khí một phát, làm động tác đẩy về phía trước: “Dì à, dì không nhìn thấy bọn họ sao? Dì nhìn xem, bọn họ rõ ràng đang đứng ở đây nè.”
Người phụ nữ trung niên: “…”