Edit: Chow
Beta: Pương
Phòng ở tầng này rộng hơn các tầng khác, cách rất xa mới có một cánh cửa, chắc hẳn không có nhiều du khách ở trên đây.
Ngân Tô tùy ý lựa chọn một căn phòng, vặn tay nắm cửa xuống… Không mở ra được.
Nhưng một người thích tích trữ hàng ế như người tốt siêu cấp Tô bày tỏ chút khó khăn này căn bản không thể làm khó được cô.
Không gian bên trong rộng rãi, thoải mái hơn căn phòng kia của cô nhiều, phong cách nội thất cũng mềm mại, sang trọng hơn hẳn.
Ngân Tô tìm được hai chiếc vali và một túi hành lý xách tay trong phòng.
Trong vali có quần áo và đồ dùng cá nhân, chắc hẳn người ở trong căn phòng này là một nam một nữ, không phát hiện ra vật gì kì lạ trong vali.
Mà bên trong túi hành lý xách tay lại là… Vàng.
Tràn đầy cả một túi!
Đáng tiếc, không thể mang đồ vật sinh ra trong phó bản ra ngoài được.
Ngân Tô nhìn chằm chằm vào chiếc túi đựng vàng, dường như nghĩ ra được một sáng kiến hay, mỉm cười kéo khóa túi lại, nhét vào trong cung điện.
***
***
Số lần Ngân Tô làm việc tốt không đủ, không thể dùng được kỹ năng nên cô chỉ có thể chủ động lục soát cả căn phòng một lần, cuối cùng tìm được một chai thuốc có dán nhãn “thuốc đặc trị” trong phòng tắm.
Trên chai thuốc, ngoại trừ ba chữ kia trên chai thuốc thì chỉ có hai vòng tròn tạo thành ký hiệu vô cực, có lẽ là logo.
Ngoài ra còn tìm được một tờ giấy cam kết viết tay dưới gối đầu giường.
【Tôi tự nguyện lên con tàu Noah này, mọi hậu quả đều do bản thân tôi gánh chịu.】
【XXX】
【24.7.2036】
XXX là tên.
Ngày…
Hôm nay là ngày 22 tháng 7, ngày 24 là ngày mốt, tại sao tờ giấy cam kết này lại ghi ngày 24 trên đầu đề?
Bên ngoài có tiếng động, có người đã trở về.
Nhưng không phải khách của phòng này.
Ngân Tô gần như đã lục soát hết căn phòng này, ngoại trừ tờ giấy cam kết kỳ quái kia thì cũng chỉ tìm được một lọ thuốc đặc trị không biết có tác dụng gì.
Cô đợi đến khi bên ngoài không còn tiếng động mới đi về phía cửa.
Sau khi dùng cơm xong, các du khách ở tầng nằm lần lượt trở về, Ngân Tô không có cơ hội đi lục soát những phòng khác, cô tùy tiện mở một căn phòng trống, giấu túi vàng kia vào trong.
Ngân Tô không thể đi xuống bằng thang máy nhưng cô cũng không tìm được cầu thang dẫn xuống tầng dưới nên chỉ có thể tìm tạm một căn phòng không có người rồi ngồi đợi.
Nhưng khoảng mười phút sau, Ngân Tô nghe thấy tiếng động rất lớn trên hành lang, NPC đang đi kiểm tra từng phòng một.
“Cốc cốc —— “
“Xin chào quý khách, xin vui lòng mở cửa, có một con chó nhỏ chạy lên tầng này, chúng tôi cần kiểm tra phòng một chút.”
“Cốc cốc ——”
Sau ba lần gõ cửa mà không thấy ai ra mở nên NPC trực tiếp mở cửa ra.
Hai NPC từ ngoài cửa tiến vào, tách ra kiểm tra những chỗ khác nhau.
Bọn họ nhanh chóng kiểm tra, thấy không thu hoạch được gì thì liền tập hợp lại ngay cửa phòng, nhìn nhau lắc đầu, sau đó rời khỏi phòng.
Cửa phòng chậm rãi đóng lại, tiếng gõ cửa phòng bên cạnh vang lên.
Cửa sổ hé mở ra, Ngân Tô bò từ bên ngoài vào, chậm rãi thở ra một hơi.
Đứng ở phía dưới nhìn lên thì chỉ có thể nhìn thấy được bốn tầng, không nhìn ra được tầng thứ năm.
Nhưng từ tầng năm nhìn xuống thì thấy mọi thứ vẫn rất bình thường.
Chỉ là khe hở cửa sổ quá nhỏ…
Nếu cô mà béo thêm một chút thì chắc cô không thể bò qua khe hở này được mất.
Ngân Tô còn chưa kịp thở xong thì đột nhiên cửa phòng lại lần nữa bị mở ra. Một người đàn ông bước từ bên ngoài vào, lầm bầm với giọng điệu rất bất mãn: “Tìm chó cái gì chứ, không thể hiểu nổi.”
Anh ta cũng không để ý tới việc có thêm một người ở trong phòng.
Đợi đến khi anh ta đóng cửa phòng lại, đi vào trong vài bước, lúc này mới đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía giường ngủ.
Ánh mắt của hai ngươi va phải nhau giữa không trung, căn phòng rơi vào trong cảnh yên lặng đến quỷ dị.
Sau vài phút giằng co ngắn ngủi, người đàn ông định mở miệng gọi người tới.
Ngân Tô lập tức nhảy ra, bịt miệng người đàn ông, chặn lại giọng của anh ta: “Đừng kêu!”
Có vẻ như người đàn ông bị dọa sợ, anh ta liên tục gật đầu tỏ vẻ mình sẽ không gọi người.
Ngân Tô có vài vấn đề muốn hỏi anh ta, sau khi chắc chắn anh ta sẽ không gọi người, cô mới chậm rãi buông tay ra khỏi miệng anh ta.
Người đàn ông thật sự rất nghe lời không gọi người, dè dặt hỏi: “Con chó nhỏ mà bọn họ nói là cô à? Cô đi từ phía dưới lên đây đúng không?”
Ngân Tô bất mãn nhíu mày: “Bọn họ mới là chó nhỏ, hành vi cấp thấp như chửi bới du khách này mà lại xuất hiện trên tàu Noah, quả thực là khiến cho con người ta mở rộng tầm mắt.”
Người đàn ông: “…”
Người đàn ông cẩn thận cử động ngón tay, cầm lấy đồ vật bên hông. Anh ta đột nhiên ngẩng đầu vọt tới chỗ Ngân Tô, nhân lúc Ngân Tô đang tránh né, con dao nhỏ sắc bén rạch một đường về mặt Ngân Tô.
“Keng!”
Con dao nhỏ đâm vào bên cạnh cửa tủ, rạch ra một vết chém dài.
Người đàn ông quay đầu, trên gương mặt làm gì còn vẻ sợ hãi, cẩn trọng như vừa rồi, giờ đây gương mặt anh ta chỉ còn lại sự chán ghét và ác ý: “Đã là con sâu cái kiến dưới đáy xã hội thì nên an phận mà nằm dưới đó đi, rõ ràng có thể sống thêm được hai ngày nhưng tiếc là cô lại không biết quý trọng.”
Người đàn ông cầm con dao nhỏ, đâm về phía Ngân Tô.
Ngân Tô bị tấn công nhưng vẻ mặt vẫn không có gì thay đổi, dường như cô có thể dự đoán được toàn bộ động tác của người đàn ông, nhẹ nhàng hóa giải tất cả đòn tấn công của anh ta.
Người đàn ông tấn công mấy lần đều thất bại, còn bị Ngân Tô đạp cho vài cái, mông và eo đều đau đớn.
Gương mặt người đàn ông vô cùng u ám, không nghĩ tới con sâu cái kiến này lại khó chơi như vậy… Anh ta dồn hết sức phóng tới chỗ Ngân Tô.
Nhưng Ngân Tô đã ngay lập tức tránh đi, chạy về phía cửa phòng.
“??”
“Đến…”
Giọng người đàn ông nghẹn lại trong cổ họng, anh ta chậm rãi cúi đầu xuống, nhìn thấy vũ khí sắc bén xuyên qua ngực mình, dòng máu đỏ tươi theo đó nhỏ giọt xuống thảm, giống như một chùm hoa máu đang nở rộ.
Thân thể người đàn ông từ từ ngã về phía trước, ngã xuống đất.
Anh ta vươn tay, muốn chạm vào cánh cửa phòng gần ngay trước mắt, muốn gọi người đến… Nhưng chỉ vài centimet thôi mà làm thế nào anh ta cũng không thể chạm tới được.
Ngân Tô đi tới, rút vũ khí đang găm trong tim anh ta ra, giọng nói nhẹ nhàng từ tốn rơi từ trên không xuống: “Anh nói không sai, rõ ràng có thể sống thêm hai ngày nữa, đáng tiếc là anh lại không biết quý trọng.”
Ngân Tô đi tới bên cạnh anh ta, cúi người xuống, nhìn thẳng vào trong mắt anh ta, khóe miệng nhếch lên: “Tôi là con sâu cái kiến, còn anh bị con sâu cái kiến gi ết chết thì là gì?”
Dường như người đàn ông bị những lời này chọc tức, thân thể run rẩy vài cái, ánh sáng trong mắt dần tan biến, cuối cùng mất đi toàn bộ sự sống.
Ngân Tô không hiến tế anh ta cho cung điện luôn mà lục soát thân thể anh ta trước.
Ngân Tô rút ra một tờ giấy nhuốm máu trong túi áo anh ta, tờ giấy bị ống thép đâm thủng nhưng không bị hư hại nhiều.
Chất liệu cùng với cảm giác khi sờ vào tờ giấy này giống với tờ giấy cô tìm thấy trong vali của Lâm Ánh Tâm, nhưng nội dung trên đó lại khác.
Ngân Tô lấy tờ giấy của Lâm Ánh Tâm ra, cảm giác khi sờ vào giống hệt nhau.
Ngân Tô cầm hai tờ giấy so sánh một hồi, ngoại trừ chất liệu và độ cũ mới ra thì ngay cả vết xé cũng tương tự… Vậy nên đây là chế độ ghép hình giải đố à?
Nếu như là một tờ giấy A4 mà bị xé thành những mảnh giấy nhỏ như vậy thì sẽ có khoảng năm đến sáu mảnh giấy.
Vậy những mảnh còn lại đang ở đâu?
Nằm trong tay của những vị khách khác ở năm tầng?
Không, nếu cô là trò chơi, cô sẽ không đặt những manh mối này vào cùng một nhóm người.
Những mảnh còn lại chắc hẳn đang ở trong tay người khác, ví dụ như những quái vật trong khoang chứa hàng, hoặc những NPC nhân viên phục vụ, hoặc người được gọi là thuyền trưởng kia.
Như vậy thì chơi mới vui được.
Ngân Tô nhìn chằm chằm vào tờ giấy trong tay, chưa gì đã có thể dễ dàng lấy được hai mảnh thế này… Rất có thể sau đây cô sẽ gặp phải xui xẻo.