Edit: Chow
Beta: Pương
Quả nhiên, cô đã bị nhốt lại trên tầng năm, không xuống được.
Dù cô đi hướng nào thì đều sẽ có NPC xuất hiện ngay lập tức. Mà nếu như không có NPC thì cũng sẽ vì đủ mọi loại nguyên nhân kỳ lạ, khiến cô không cách nào yên lặng rời khỏi tầng năm.
May mắn là phòng của du khách vô lễ mắng cô là con sâu con kiến không có người khác vào ở nên cô có thể tạm thời đợi ở đây.
Ngân Tô ngồi xổm trước cửa phòng, đang suy nghĩ xem mình có nên đánh ra ngoài hay không thì đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng ồn ào.
NPC đã kiểm tra xong tất cả các phòng dành cho khách nhưng vẫn không tìm được thứ gọi là “chó con” kia.
Rất rõ ràng khách ở tầng năm không hề dễ gạt, bọn họ cảm thấy NPC đang cố tình gây sự, còn mình thì đang bị xúc phạm.
Sau đó có vị khách đột nhiên nói bọn họ bị mất đồ vật, giá trị của vật đó còn không hề nhỏ, bây giờ bên ngoài đang cãi nhau ầm lên.
NPC đột nhiên đi kiểm tra phòng của du khách nên bây giờ du khách mới bảo NPC ăn trộm đồ đạc của bọn họ.
Đương nhiên NPC không muốn gánh cái nồi này, đôi bên đều có cái lý của mình.
Ngân Tô thay quần áo, lặng lẽ mở cửa quan sát một lát, sau khi chắc chắn những vị khách kia không chú ý tới bên này thì bèn lách mình ra ngoài, áp sát tường, trà trộn vào trong đám người.
Du khách bên ngoài xem trò vui đều đang xì xào bàn tán.
“Nói không chừng là do chính bọn họ làm mất sau đó vu oan cho nhân viên phục vụ cũng nên.”
“Cũng không hẳn… Có khi tay chân bọn họ không sạch sẽ thật…”
“Lúc trước bọn họ nói trên thuyền có chó con gì đó, tôi nhớ là không được phép mang thú cưng lên thuyền mà, vậy thì lấy đâu ra chó con trên thuyền được, có khi là lấy cớ…”
“Cũng không thể nói vậy…”
Ngân Tô nghe bọn họ nói chuyện, thừa cơ xen vào một câu: “Biết đâu là người khác lấy trộm?”
“Không thể nào, tầng này toàn người không thiếu tiền, sao có thể làm ra chuyện như vậy được.”
“Có tiền thì sao? Mấy cái kiểu người quái gở ấy, ai mà biết được.”
“… Cũng đúng.”
Thỉnh thoảng Ngân Tô lại đổi sang chỗ khác, vậy nên khả năng “bị người khác trộm mất” nhanh chóng lan truyền trong nhóm khách tầng năm.
Vì thế mà vị khách hoài nghi NPC kia cũng lập tức mở rộng đối tượng hiềm nghi, liệt tất cả hành khách vào danh sách đối tượng khả nghi.
Những du khách không liên quan đến chuyện này không có phản ứng gì quá lớn, chỉ có một vài du khách cảm thấy mình bị xúc phạm, lộ ra vẻ mặt bất mãn.
“Nếu như mấy người đã nói là trước đó mấy người đã phong tỏa tầng này vậy thì chắc chắn vật kia vẫn còn ở đây, đã thế thì cứ lục soát lại mỗi phòng một lần nữa đi!” Du khách kia đưa ra yêu cầu.
“Dựa vào cái gì chứ!”
“Đúng đấy, bọn tôi cũng đâu có cầm đồ của anh.”
“Tôi không đồng ý!”
Mắt thấy đám người kia ngày càng ồn ào, Ngân Tô lập tức lùi về một góc trong bóng tối, tìm cơ hội rời đi.
***
***
Khi Ngân Tô trở về phòng thì đã là hơn ba giờ chiều, cô hỏi quái vật tóc trong phòng: “Có người đến gõ cửa không?”
Quái vật tóc nghiêng đầu, duỗi ra một chòm tóc lắc lắc.
“Xem ra chị gái xinh đẹp ở cách vách nuốt lời rồi.”
Quái vật tóc dùng tóc thể hiện tấm lòng yêu mến của mình trên không trung, nhiệt tình tỏ vẻ: Hay là chúng ta đi mời cô ta đi? Tôi muốn uống trà chiều với cô ta!
Ngân Tô: “…”
Mi muốn lấy cô ta làm trà chiều để uống thì có.
Ngân Tô không đồng ý với yêu cầu thêm đồ ăn của quái vật tóc, nếu đối phương không đến quấy rối cô thì cô cũng không cần phải động thủ động cước với người ta.
Nguyên một buổi chiều không hề có một NPC nào đến phòng tìm cô gây chuyện.
Sau đó dù cô có ra ngoài đụng phải NPC thì bọn họ cũng chỉ nhìn cô bằng vẻ mặt cổ quái chứ không hề có ý định bắt cô lại.
Xem ra chỉ cần rời khỏi tầng thứ năm là NPC sẽ không có quyền bắt cô nữa.
Ngân Tô đi dạo khắp nơi, đợi có cơ hội là lập tức đi lên giúp đỡ NPC, chăm chỉ tích lũy số lần làm việc thiện.
Nhỏ thì giúp đi đưa đồ, lớn thì khi NPC xảy ra tranh chấp, cô sẽ trực tiếp tiễn một bên tan ca vĩnh viễ.
***
***
[23:45]
Ngân Tô tiện tay chộp lấy một NPC dẫn đường tới đại sảnh, bên ngoài đại sảnh có không ít người chơi đang đợi.
NPC nói vẫn chưa tới giờ, không thể vào, sau đó để cô đứng đợi tại chỗ rồi quay đầu bỏ chạy.
Bên ngoài đại sảnh đều là những người chơi Ngân Tô đã gặp vào ban ngày.
Ngay khi cô xuất hiện, phần lớn người chơi đều lộ ra vẻ mặt cổ quái, ánh mắt lóe lên sự hoài nghi và cảnh giác.
Những người chơi vừa rồi còn đứng cách xa nhau nhưng sau khi Ngân Tô xuất hiện thì ngay lập tức, nhóm người kia vội vàng đứng sát lại với nhau.
“…” Không ngờ mình còn có tác dụng giúp các bạn nhỏ đoàn kết lại thế này! Xem ra hôm nay cũng là một ngày làm việc tốt.
“Mấy người thấy cô ta có thật là người chơi không?”
“Chính cô ta nói mình là người chơi… Nhưng tôi cảm thấy cô ta giống NPC hơn.” Có người chơi nào dám dẫn NPC đi cùng không, đã thế NPC còn cung kính, coi cô như lãnh đạo nữa?
“Cô ta có chút đáng sợ.”
“Đừng nói nữa, hôm nay cô ta đột nhiên xuất hiện khiến tôi sợ tới mức suýt nữa thì tái phát bệnh tim.”
“Nhưng nếu NPC muốn trà trộn vào trong đội ngũ người chơi thì nên tạo quan hệ tốt với chúng ta mới đúng chứ?”
Nhưng trông cô gái này làm gì có ý định chung sống hòa hợp với bọn họ?
Người ta hoàn toàn không thèm làm bạn với bọn họ.
“Có lẽ… Cô ta thật sự là người chơi, chỉ là… Hành vi có chút đặc biệt.”
Những cuộc thảo luận như thế này liên tục vang lên trong nhóm người chơi.
Ngân Tô không thèm để ý tới chuyện bọn họ thảo luận, cô tìm một chỗ ngồi xuống, yên tĩnh chờ đợi.
“Lâm tiểu thư.”
Hứa Hòa Diệp, Tề Diệu và Từ Thừa Nghiễm vẫn đi cùng nhau, xem ra bọn họ đang tạm thời kết đội với nhau.
Các bạn nhỏ chào hỏi, Ngân Tô cũng gật đầu đáp lại: “Buổi tối tốt lành.”
Sau khi bắt chuyện, bọn họ cũng không nói gì nhiều, chỉ đứng sang một bên.
Hồ Bằng đến vào phút cuối cùng, phía sau anh ta ngoại trừ người chơi bảo gì làm nấy lúc ban ngày thì còn có thêm hai người chơi nhìn qua đã biết không phải dạng dễ chọc.
Hồ Bằng dùng ánh mắt thâm độc đảo qua Hứa Hòa Diệp, cuối cùng rơi lên người Ngân Tô, nhưng chỉ ngay giây sau ánh mắt anh ta đã lại quét ngược về phía Hứa Hòa Diệp.
Hứa Hòa Diệp lặng lẽ siết chặt nắm đấm, thực lực của cô ấy không bằng Hồ Bằng, lần trước là do cô ấy mượn tay quái vật, thiết kế bẫy cho Hồ Bằng mới may mắn khiến anh ta chịu thiệt. Nếu như đánh nhau trực tiếp, chắc chắn cô ấy sẽ không có kết cục tốt.
Hồ Bằng nhìn chằm chằm Hứa Hòa Diệp, đưa tay ngang cổ mình, làm động tác “giết”, há miệng âm thầm nhấn mạnh từng chữ —— Cô nhất định phải chết.
Hứa Hòa Diệp cảm thấy Hồ Bằng không dám ra tay vào lúc này nên không để ý tới lời khiêu khích của anh ta.
Cô ấy càng phản ứng mạnh mẽ thì Hồ Bằng lại càng đắc ý.
[23:50]
Ngân Tô quét mắt nhìn xung quanh một vòng, trước mặt hiện có 19 người chơi đang có mặt ở đây, thiếu mất hai người chơi.
Bốn tên NPC xuất hiện đúng giờ, đẩy cánh cửa đại sảnh đang đóng chặt ra.
Trong đại sảnh ánh đèn sáng chói chỉ có duy nhất một chiếc bàn dài, trên bàn bày bố hoa tươi rượu ngon cùng với bộ dụng cụ ăn bóng loáng.
Đại sảnh trống trải đột nhiên bày ra một cái bàn như vậy, cho dù có trang trí hoa lệ thế nào cũng khiến lòng người phát lạnh.
“Tất cả các vị khách quý, xin mời vào bên trong.” Bốn tên NPC xếp thành hàng đứng cạnh cửa, cung kính mời bọn họ tiến vào.
Nhóm người chơi nhìn nhau, không ai dám bước vào trước.
“Haiz, vẫn phải đợi tấm gương là tôi đây đến làm mẫu…” Ngân Tô vừa thở dài, vừa đi vào trong đại sảnh.
“…”
Ngân Tô nghênh ngang đi vào trong đại sảnh, trong lúc đó hoàn toàn không phát sinh bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn.
Những người chơi còn lại thấy vậy, lúc này mới nhao nhao đi vào bên trong.
“Ngồi như nào?”
“Không có tên…”
“Ngồi bừa đi…”
Hai bên cạnh bàn có chín chiếc ghế, cộng thêm một chiếc đặt ở cuối bàn, tổng cộng vừa đủ 19 chỗ ngồi.
Trên thiệp mời cũng không sắp xếp chỗ ngồi, trên bàn cũng không đề tên bọn họ.