- Cẩn thận một chút, đừng đi qua!
Lâm Mạn Ny nhất thời còn chưa hiểu rõ thân phận chân chính của Diệp Đồng Hân, bị Diệp Đồng Hân giãy ra thì nàng sốt ruột hô to:
- Ngươi nhanh chóng quay lại!
- Không có việc gì đâu!
Diệp Dương Thành xuất hiện bên cạnh nàng, khoác lên vai nàng, kéo nàng vào ngực, nói:
- Tiểu gia hỏa này không gầy yếu như ngươi tưởng đâu.
- Nhưng mà....
Rống!
Lúc Lâm Mạn Ny vô ý thức muốn phản bác Diệp Dương Thành, lúc này tiếng long ngâm kinh thiên động địa vang lên cạnh dòng suối nhỏ.
Một đạo tử kim sắc quang mang chói mắt chiếu thẳng, Lâm Mạn Ny bị mờ tạm thời, lúc nàng mở hai mắt ra...
- Trời ơi, cái này... Chuyện gì xảy ra?
Lâm Mạn Ny triệt để ngây người, nàng sững sờ nhìn qua quái vật khổng lồ dài mười tám mét, nhìn thấy một con trâu không thể chạy trốn bị nó một ngụm nuốt mất.
Mà với nàng mà nói, đây là chuyện quá rung động.
Thời điểm này Diệp Dương Thành không cần thiết phải dấu diếm nữa, mắt thấy Diệp Đồng Hân há to miệng ăn con trâu, hắn nhìn Lâm Mạn Ny nói:
- Kỳ thật Đồng Hân không phải là người...
...
Lâm Mạn Ny ngơ ngác gật đầu, nói nhảm, thời điểm này ai cũng biết tiểu nữ hài nhìn qua phấn điêu ngọc mài kia cũng không phải là nhân loại.
- Nhưng mà nàng đúng là ta nhặt về!
Diệp Dương Thành vui vẻ, nói:
- Ta đi phủ tổng thống Hàn Quốc nhặt về, tin tức ngọn núi quanh Thanh Ngõa Thai vỡ vụn ngươi có biết chứ?
...
Lâm Mạn Ny ngơ ngác gật đầu, ba ngọn núi của Thanh Ngõa Thai bị vỡ vụn đã truyền trên mạng và ti vi, nàng làm sao không biết? Nhưng mà nàng không nghĩ tới, núi vỡ là do Diệp Dương Thành làm đạo diễn.
Mà Lâm Mạn Ny còn chưa biết, sở dĩ Diệp Dương Thành đánh vỡ ba ngọn núi phúc địa kia, nguyên nhân chủ yếu là vì ba ngọn núi đánh cấp nhiều số mệnh thuộc về thần quốc của hắn.
Quả thật đông bán cầu là khu vực quản lý của Diệp Dương Thành, Hàn Quốc cũng là lãnh địa Diệp Dương Thành quản lý, phá hủy ba ngọn núi tổn thất lớn nhất là Diệp Dương Thành. Nhưng mà khu vực thần quốc và khu vực quản lý là hai khái niệm khác nhau, thần quốc tuyệt đối vượt qua khu vực quản lý.
Phúc địa trong khu vực quản lý đánh cắp số mệnh của thần quốc, nghiêm khắc mà nói là phạm thượng, so sánh với thần quốc, chỉ cần hạn chế số mệnh xói mòn, phá hủy phúc địa thì có là cái gì?
Đây là nguyên nhân căn bản Diệp Dương Thành phá hủy phúc địa kia, tuy bên ngoài suy đoán do địa chấn chỉ là tác dụng phụ mà thôi.
Diệp Dương Thành cho Lâm Mạn Ny vài phút tiêu hóa tin tức này, thẳng tới khi thần trí của nàng dần khôi phục thanh tỉnh thì Diệp Dương Thành mới nhìn nàng nói:
- Kỳ thật Diệp Đồng Hân chính là long trong truyền thuyết, hơn nữa còn là tử kim long tộc có huyết thống thuần chính nhất trong thần long tộc.
- Đồng thời nàng cũng là tử kim long cuối cùng trên địa cầu, có lẽ là thành viên long tộc duy nhất trên địa cầu, mãi cho tới bây giờ, Diệp Đồng Hân đã hơn một ngàn ba trăm tuổi, tuổi của hai chúng ta cộng lại còn kém xa nàng.
- Nhưng mà tuổi thọ của tử kim long tộc dài lâu, nhưng khai phá linh trí phi thường chậm chạp, hơn một ngàn tuổi chỉ tương đương đứa trẻ năm sáu tuổi, tử kim long tộc có trí nhớ truyền thừa cũng chỉ là do tử kim long tộc đời trước truyền thừa cho đời sau, cho nên tử kim long sinh ra không lâu sẽ có được trí nhớ khổng lồ giúp bọn chúng mau chóng thành thục.
- Diệp Đồng Hân vốn có trí nhớ truyền thừa, nhưng hai ngày trước ta cưỡng ép cường hóa thân thể cho nàng đã sinh ra vấn đề, làm cho nàng trọng thương, hơn nữa đánh mất tất cả trí nhớ vĩnh viễn.
- Đây là tình huống chân thật của Diệp Đồng Hân!
Nói tới đây, Diệp Dương Thành không dấu diếm nữa, chỉ nói gọn với Lâm Mạn Ny:
- Nàng là một con rồng, mà không phải người!
- Nha!
Lâm Mạn Ny căn bản không cách nào tiếp nhận sự thật mà Diệp Dương Thành nói, long thân khổng lồ kia tạo thành trùng kích kinh người với nàng.
Hơn nữa nàng nghĩ tới mình từng ôm quái vật khổng lồ kia đi dạo phố, nàng còn nghĩ tới mình xem nàng như tiểu hài tử dốc lòng dạy bảo, hơn nũa dùng nửa ngày thì nàng đã học xong ngôn ngữ, lúc trưa đi dạo phố đột nhiên nói chuyện lưu loát.
Vốn cho rằng Diệp Đồng Hân là bị cha mẹ nhẫn tâm vứt bỏ, vốn nàng xem Diệp Đồng Hân như thiên tài ngôn ngữ, vốn...
- Long, ta ôm tiểu gia hỏa này nửa ngày chính là thần long trong truyền thuyết?
Lâm Mạn Ny ngơ ngác nói thầm:
- Một tử kim long dài mười tám mét...
- Mụ mụ!
Lúc Lâm Mạn Ny ngây người không biết nên làm thế nào cho phải, Diệp Đồng Hân ăn hai con trâu xong đã hóa thành hình người, đứng bên dòng suối nhìn qua Lâm Mạn Ny duỗi hai tay ra, giọng ngây thơ:
- Ôm một cái!
... Toàn thân Lâm Mạn Ny chấn động!
Ôm?
Hay là không ôm?
Vốn cho rằng là tiểu nữ hài năm sáu tuổi, bây giờ hóa thành tử kim long hình thể khổng lồ, nuốt một con trâu chỉ là chuyện há mồm mà thôi.
Mà bây giờ tử kim long này gọi nàng là mẹ?
- Ôm nàng đi!
Diệp Dương Thành tiến lên hôn lên má Lâm Mạn Ny, ôn nhu nói:
- Ngươi không nghe nàng gọi ngươi là mụ mụ sao?
- Mụ mụ!
Lúc này Diệp Đồng Hân lại nói:
- Đồng Hân muốn ôm một cái!
Lâm Mạn Ny tỉnh táo lại, nhìn qua Diệp Dương Thành tươi cười, sau đó chạy về phía Diệp Đồng Hân.
Nhìn thấy màn này, Diệp Dương Thành thở ra một hơi.
Trên đường về nhà, Lâm Mạn Ny hỏi rất nhiều về tình huống của Diệp Đồng Hân, nhưng vì không để cho nàng lo lắng quá mức, Diệp Dương Thành cũng có toan tính che giấu rất nhiều vấn đề mấu chốt, ví dụ như hiện trạng của Tử Kim Long tộc, thời kỳ thượng cổ dị thú hoành hành….
Nhưng cho dù được Diệp Dương Thành che giấu nhiều chuyện như vậy, Lâm Mạn Ny vẫn nghe rất nhiệt tình, nhìn bộ dạng ngoan ngoãn nằm trong lòng của Diệp Đồng Hân, thỉnh thoảng phát ra từng đợt tiếng than sợ hãi.
Buổi tối hôm đó khi Diệp Đồng Hân ngủ trên giường của Diệp Dương Thành và Lâm Mạn Ny, hai người giống như củi khô bốc cháy bị một chậu nước lạnh tưới vào, chỉ có thể nhìn nhau cười khổ.
Hơn bảy giờ sáng hôm sau, Diệp Dương Thành mang theo Lâm Mạn Ny, Diệp Đồng Hân rời khỏi Diêu gia, chạy tới học viện Cù Châu đưa gạo cho đệ đệ mình Diệp Cảnh Long, lúc này Diệp Dương Thành còn không biết, trong tinh không vô tận ở đây, có một gã bạch y nam tử cùng một gã bạch y lão giả đang đứng.
- Có giúp không?
Bạch y lão giả mặt mày hiền hậu, tay cầm phất trần nhẹ giọng hỏi bạch y nam tử.
- Biến lớn như thế, sợ rằng với thực lực của hắn bây giờ vô lực chống đỡ.
Bạch y nam tử khẽ trầm ngâm, cau mày nói:
- Nhưng con đường thành thần gập ghềnh trắc trở, hai chúng ta chỉ có thể che được cho hắn nhất thời, làm sao có thể che cho hắn cả đời?
Lời nói mâu thuẫn trước sau khiến cho bạch y lão giả hơi có chút khốn hoặc, hắn vung phất trần chỉ về phía viên tinh cầu màu lam nói:
- Vậy ý của ngươi là gì?
- Ấu ưng tuy nhỏ, nhưng cũng nên trải qua trắc trở, cuối cùng mới vỗ cánh bay lượn, chinh phục trường không.