Chấp Niệm Tam Sinh

Chương 78

Về đến nhà Phù Thiên Băng thấy có mấy tên Thái giám đến nhà nàng làm gì nhưng vì tâm trạng quá mức vui sướng vì nàng mới mua được khá nhiều lưu huỳnh ngoài chợ về. Nàng phải làm thuốc nổ nên không còn đâu thời gian để quan tâm mấy tên thái giám kia.

Buổi tối trong phòng nàng.

Chỉ đúng một bộ đầm trắng mỏng manh được nàng mặc trên người, làn da nàng trắng muốt, mái tóc như thác trải dài cả bờ vai mảnh mai xinh đẹp.... nhìn Phù Thiên Băng bây giờ thật quá nhức lòng đi...

"Thuốc nổ thuốc nổ.. trong Hán văn "thuốc nổ" được gọi là gì nhỉ? Không phải là hỏa dược đấy chứ?" (*) Phù Thiên Băng vừa cắt dây vừa lẩm bẩm hỏi. Nàng không giỏi Hán văn, nàng khi trước chỉ toàn lo đi đây đi đó, nàng còn biết nói tiếng dân tộc Chăm, M'Nông, tiếng Tày, Thái,.. nhưng nàng tại sao không học chút Hán văn nhỉ? Khổ thân.

Rào rào.... tiếng gió thổi xôn xao ngoài kia đánh bật cánh cửa sổ mở ra. Ngay lập tức hình ảnh của cô gái nhỏ nhắn với chiếc đầm trắng mỏng manh đập thẳng vào mắt Sở Giả Thần.

Hắn ngây người cả một lúc lâu mới định thần lại. Khẽ nhíu mày, nữ nhân này, ăn mặc như vậy sao. Lỡ như có ai đó tìm đến nàng như hắn bây giờ thì sẽ ra sao?

Nghĩ tới đây Sở Giả Thần liền tức giận. Đôi tay như nổi gân xanh dưới lớp áo. Vận mình một cái hắn bay thẳng vào phòng Phù Thiên Băng rồi đóng chặt cánh cửa.

Phù Thiên Băng xưa nay vẫn thế. Một khi đã tập trung thì tất cả mọi thứ xung quanh đều bị nàng để ra sau đầu, và tất nhiên có cả Sở Giả Thần.

Sở Giả Thần đứng chôn chân một chỗ và chỉ nhìn chăm chăm vào nàng, nàng đang cúi đầu pha chế cái gì đó..

Bộ đầm cao trên đầu gối màu trắng mỏng manh, để lộ cả bờ vai trắng muốt, khe ngực lấp ló ẩn hiện trước mặt hắn khiến hắn không tài nào kìm chế được cơ thể.

Xong xuôi Phù Thiên Băng mới ngẩn mặt lên nhìn, nhìn mở to mắt nhìn hắn kinh ngạc:"Ngươi tới lúc nào sao không lên tiếng?" Hỏi rồi nàng bưng cả khây thuốc nổ để dưới gầm giường.

"Trẫm tới lúc nào sao? Nàng còn hỏi câu này?" Hắn kìm nén trả lời, câu từ có vẻ đang rất tức giận.

Nghe vậy Phù Thiên Băng liền lạnh mặt:"Bổn tiểu thư chẳng qua cũng chỉ là một tiểu cô nương thấp cổ bé họng. Được hoàng thượng đến thăm như thế này thật là tổn thọ." Nàng đã tự hứa phải rời khỏi hắn. Nếu nàng cứ lún sâu hơn thì cả gia đình nàng sẽ giống trong truyện.

"Nàng đang nói cái gì? Trẫm không được đến đây sao?" Sở Giả Thần gân guốc đầy mặt hỏi.

Nàng lại lạnh nhạt nói:"Ta với người không là gì của nhau, người đến đây làm gì?" Tuy nói là vậy nhưng thực sự ngực trái của nàng rất đau, nó như không muốn nàng nói những câu tuyệt tình như vậy. Đúng là ngực trái, trái tim bên nằm bên trái chỉ giỏi bày đường sai trái cho chủ thôi.

"Không là gì?" Lần này Phù Thiên Băng thật sự chọc giận Sở Giả Thần. Hắn nghiến chặt răng hỏi:" Vậy với nàng, đêm hôm đó là gì? Chỉ là thoáng qua thôi sao?" Không lẽ hắn lại đi giết nàng lần nữa? Nàng không phải như thế, nàng chẳng phải yêu hắn sao?

Hắn tâm tư dằn co sữ dội nhưng nhìn vẻ mặt thản nhiên của Phù Thiên Băng khiến hắn bất lực:"Ngày mai là ngày tuyển phi. Nàng cũng tham gia cho trẫm."

Nghe vậy những khúc gỗ trên tay Phù Thiên Băng liền rơi xuống đất. Nàng không thể tin đứng trước mặt hắn hỏi:"Ta có thể không tham gia hay không?" Không biết vì lí do gì mà tâm nàng bỗng nhiên lo sợ, lo sợ về một cái gì đó rất đáng sợ..

"Không." Hắn đáp.

"Ta không tham gia, Phù Thiên Băng ta thà lấy gà lấy vịt cũng nhất quyết không đi tranh sủng với những nữ nhân kia."

"Trẫm sẽ chỉ sủng nàng."

"Ta không đồng ý." Đôi mắt nàng bỗng đỏ ửng, viền mắt rưng rưng nước. Nàng đang sợ cái gì đó, một điềm báo không lành...

Nhìn nàng như vậy Sở Giả Thần thấy rất đau lòng nhưng nếu không làm vậy kiếp này sẽ giống kiếp trước. Nàng nhất quyết không thể rời xa hắn.

Trong phút yên lặng này cả Sở Giả Thần và Phù Thiên Băng đều chung một suy nghĩ nhưng lại không thể cùng hiểu ý nghĩ của đối phương.

Sở Giả Thần nhẹ nhàng ôm lấy nàng vào lòng xiếc chặt lấy nàng rồi nói:"Băng Nhi sẽ không sao đâu. Trẫm sẽ bảo vệ nàng, không tổn thương nàng dù là sợi tóc. Tin trẫm lần này, có được không?" Giọng hắn run run hơi nghèn nghẹn. Hắn như đang khẩn cầu nàng, khẩn cầu nàng ở lại với hắn.

Hắn kiếp trước đã chịu đủ mọi thống khổ khi thiếu nàng rồi...

______ giải thích (*) ___

Ý Phù Thiên Băng muốn hỏi cách viết chữ "Hỏa dược" ở thời kì này chứ không phải cách phát âm đâu nhé

Bình Luận (0)
Comment