CHƯƠNG 30
Quần áo Vũ Văn Anh đã bị Hách Liên Quyết xé tan tành đến nỗi không thể che đậy thân thể nữa, thế là hắn liền cởi áo ngoài của mình ra khoác cho Vũ Văn Anh. Bởi vì trận cuồng liệt vừa nãy mà Vũ Văn Anh liền mơ mơ màng màng rồi thiếp đi trong lòng Hách Liên Quyết, sau đó hắn bế y vào trong bồn tắm tẩy rửa, cẩn thận thanh tẩy từng chút từng chút một cho y. Khi hắn bắt đầu lấy chỗ chất lỏng còn lưu lại trong hậu huyệt của Vũ Văn Anh, hạ thân không nhịn được mà cũng cứng lên, còn Vũ Văn Anh thấy xung quanh ấm áp cũng an tâm ngủ ngon lành.
Hách Liên Quyết cười khổ, trên trán đã đẫm một lớp mồ hôi. Thân thể Vũ Văn Anh hiện tại không thể tiếp nhận thêm bất cứ sự kích thích nào nữa, đường đường là Vũ Thân vương mà phải phá lệ tự mình giải quyết dục vọng đang ngẩng cao đầu kia.
Khi rốt cuộc cũng xuất ra được, Hách Liên Quyết mệt mỏi dựa vào thành bồn nước, nhìn xuống người đang bình thản ngủ trong lòng ngực hắn, một chút cảm giác cũng không thấy. Hắn đột nhiên cảm thấy tức giận, dám ngủ ngon lành như vậy, để chính Vũ Thân vương phải giải quyết dục vọng, nghĩ vậy liền nhéo nhéo cái mũi của người đang ngủ kia. Vũ Văn Anh lập tức nhăn nhó mặt mày, đưa tay quệt quệt mặt, bộ dáng vô cùng đáng yêu. Hách Liên Quyết đầu tiên cảm thấy buồn cười, sau đó ánh mắt trở nên trầm tư. Người tên Vũ Văn Anh đang say ngủ kia, từ khi nào đã chiếm một phần không thể thiếu trong trái tim hắn?
Hách Liên Quyết lắc đầu, ôm Vũ Văn Anh đứng lên, bước ra khỏi bồn tắm, cẩn thận lau người rồi mặc quần áo vào cho y, sau đó lại bế y vào phòng ngủ. Vũ Văn Anh vừa đặt thân lên giường liền tự động chui mình vào trong chăn, giống như vội vàng tìm lấy hơi ấm, cuộn tròn lại trong chăn. Có thể nói đây là hành động của một người luôn thiếu sự bao bọc.
Hách Liên Quyết ngồi bên giường một lúc lâu, cuối cùng hôn nhẹ lên trán y sau đó nhẹ nhàng tiêu sái đi ra ngoài.
Vũ Văn Anh cảm thấy rất lạ, nhiều ngày nay y không thấy bóng dáng Ân Thiền Hòa, mỗi lần hỏi Hách Liên Quyết thì hắn lại trả lời rằng chuyện hắn sai Ân Thiên Hòa làm còn chưa xong, nên chưa thể về được. Nếu không phải mỗi lần như vậy Hách Liên Quyệt lại hôn y đến nỗi đầu óc quay cuồng, thì chưa chắc y đã ngừng chất vấn về vấn đề này.
Cho dù đầu óc ngu đần cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra, Ân Thiên Hòa là thủ hạ của Vũ Văn Hàm, dù cho Hách Liên Quyết có sai hắn đi làm việc khó khăn gì đi chăng nữa, hắn vẫn có phong cách làm việc của một tĩnh kỵ binh, dù có chuyện khẩn cấp cần đi xa thì cũng phải báo cho Vũ Văn Anh một tiếng chứ.
Từ khi Vũ Văn Anh trở về vương phủ, Hách Liên Quyết, trừ những lúc phải vào triều, còn lại rất ít khi ra ngoài, vào triều xong cũng nhanh chóng trở về vương phủ, nên thời gian được tự do của Vũ Văn Anh cũng bị thu hẹp lại. Ngày hôm đó, bởi vì tin thắng trận ở biên ải, Diêu Thế Uyên Diêu lão tướng quân danh chấn bốn phương chẳng mấy khi mới có dịp hồi kinh, Hách Liên Mặc liền mở đại yến chiêu đãi quần thần.
Hách Liên Quyết vốn muốn mang cả Vũ Văn Anh theo, nhưng bởi vì ngày hôm trước mới lộng cho y một trận cuồng liệt, nên Vũ Văn Anh không thể xuống giường được. Sau khi phân phó Diệu Ngôn hảo hảo chăm sóc Vũ Văn Anh, hắn mới an tâm rời đi.
Hách Liên Quyết vừa rời đi không lâu, Vũ Văn Anh liền mở cửa sổ, lén nhảy ra ngoài, vừa rơi xuống đất, phía sau đã truyền đến một trận đau đớn muốn xé thân thể làm hai.
– Ai da……
Vũ Văn Anh nhíu nhíu mày, vừa rồi nói không muốn đi cùng Hách Liên Quyết thực ra cũng không hẳn là nói dối, y thực sự là đau không chịu nổi. Cố nén đau, Vũ Văn Anh bắt đầu mò mẫm đường đi. Từ khi vụ thích khách đột nhập, Hách Liên Quyết đã tăng cường binh lính xung quanh Phong Ẩn cư, thế nhưng chỉ sai thêm người đứng gác ở bên ngoài, một con ruồi cũng khó lòng lọt qua, còn bên trong thì không có tăng cường nhân lực.
Vũ Văn Anh tuy đã vô cùng quen thuộc đường ngang ngõ tắt trong vương phủ, nhưng cũng không biết bây giờ phải đi đâu để kiếm người, chắc hẳn trong vương phủ, ngoại trừ Ân Thiên Hòa ra, nhất định còn có người của Vũ Văn Hàm. Vũ Văn Anh nhớ là Ân Thiên Hòa đã từng nhắc cho y biết về nơi bí mật ở cây đa đại thụ phía sân sau. Y liền đi về hướng đó, cầm một nhánh cây lên rồi gõ lên thân cây ba lần, sau đó một bóng đen xuất hiện trước mặt y.
– Thuộc hạ tham kiến Thập tam Hoàng tử! – Thanh âm tuy rằng bị đè thấp nhưng vẫn không mất đi vẻ khí phách.
– Ngươi là……
– Thuộc hạ là Nam Chương, chuyên ẩn thân ở đây để tiếp ứng Ân đội trưởng!
– Đúng rồi, Ân Thiên Hòa, ngươi có nhiệm vụ tiếp ứng hắn nên chắc biết hắn hiện giờ đang ở đâu nhỉ. – Vũ Văn Anh hỏi.
– Vâng, thuộc hạ có biết. – Nam Chương vẫn lễ phép trả lời.
– Vậy ngươi mau nói cho ta biết. – Vũ Văn Anh vội vàng hỏi.
– Đang ở trong đại lao của vương phủ!
– Đại lao? – Vũ Văn Anh sợ hãi. – Tại sao lại ở trong đại lao?
– Hách Liên Quyết nói thân phận của Ân đội trưởng có nhiều điểm đáng nghi, nên đã bắt giữ để khảo vấn.
– Mới thấy đáng nghi mà đã bắt giữ người ta rồi? – Vũ Văn Anh tròn mắt hỏi.
Tuy ánh mắt Nam Chương vẫn thập phần cung kính, nhưng Vũ Văn Anh vẫn thấy vẻ mặt hắn có một tia khinh thường:
– Đây là địa bàn của hắn, hắn muốn giam người thì chỉ cần đáng nghi cũng đủ để vào ngục rồi.
– Các ngươi tại sao không cứu hắn? Các ngươi đã cứu hắn ra chưa? – Vũ Văn Anh sốt ruột nói, y chưa từng đi đến đại lao vương phủ bao giờ, nhưng nghe nói nơi đó con kiến cũng khó lòng xuyên qua.
– Nhiệm vụ của bọn thuộc hạ là giải cứu hoàng tử, nếu còn phải cứu đội trưởng nữa thì sẽ phá hỏng kế hoạch, điều đó là không thể! Hơn nữa, đội trưởng đã ra lệnh cho bọn thuộc hạ không được hành động thiếu suy nghĩ, nếu không lập tức bị trục xuất khỏi tĩnh kỵ binh. – Mặt Nam Chương không chút thay đổi, nhưng Vũ Văn Anh lại có thể nhìn thấy vẻ chua xót cùng oán hận toát lên từ đáy mắt hắn.
Đúng vậy, đối với Nam Chương mà nói, y chỉ là một tên Hoàng tử phế vật mặt mũi còn chưa gặp qua, lưu lạc nơi tha hương, ngay cả khả năng tự bảo vệ bản thân cũng không có, so với người đội trưởng sớm tối đồng cam cộng khổ mà nói, y quả thực không đáng.
Vũ Văn Anh xoay người, tránh khỏi ánh mắt lạnh như băng kia:
– Ta biết rồi. – Nói xong, lẳng lặng rời khỏi.
Nam Chương nhìn thân ảnh càng lúc càng chìm dần trong bóng tối, chỉ ‘hừ’ mũi một tiếng, rồi biến mất trong màn đêm.
Vị trí của đại lao rất khuất nẻo, nếu không phải trong một lần tình cờ Vũ Văn Anh mới phát hiện ra, thì đúng là y cả đời này chưa chắc đã tìm thấy được. Bên ngoài đại lao vắng tanh không một bóng người, Vũ Văn Anh đang hoài nghi rằng mình đang đi đến một cô đảo hoang vu, không có bóng người, lạnh lẽo đến đáng sợ, cảnh sắc đen thui toát ra hơi lạnh dày đặc, khiến người ta có cảm giác khó thở.
Hơi lạnh phả ra từ cánh cửa sắt sừng sững cùng ổ khóa to đùng, Vũ Văn Anh lấy ra một tiểu chủy thủ từ bên hông, đây là cống phẩm của các nước thuộc địa của Đông Ly. Thanh chủy thủ này nhìn qua đã biết là đồ vô cùng tinh xảo, từng hạt đá quý trên thân dao đều thuộc hàng cao cấp, khó kiếm, chất lượng cũng tuyệt hảo, nghe nói dao này chém sắt như chém bùn. Hách Liên Quyết thấy thú vị nên mới thỉnh Hoàng thượng tặng cho Vũ Văn Anh chơi, thỉnh thoảng hay đùa với y, nói rằng đây là tín vật đính ước của hai người, một khắc cũng không được rời. Nếu để cho Hách Liên Quyết biết y dùng chủy thủ cho việc này, nhất định hắn sẽ giận đến tái mặt.
Tiếng kim loại chạm vào nhau ‘keng’ một tiếng, dây xích sắt từ từ rơi rụng trên mặt đất.
Đại lao tối tăm, không khí ẩm thấp cùng mùi hôi thối xộc thẳng vào mũi người từ ngoài tiến vào. Vũ Văn Anh cố nén cơn buồn nôn mà tiến vào trong, trong không gian mênh mông thỉnh thoảng vọng lại tiếng nước mưa nhỏ giọt, khiến người ta sởn gai ốc. Thanh âm dây xích loảng xoảng truyền đến loáng thoáng, cho dù đang là giữa mùa hè, nhưng Vũ Văn Anh vẫn cảm thấy người mình nổi một lớp da gà.
– Ai? – Một thanh âm yếu ớt truyền đến, bị tàn phá đến nỗi không nhận ra đó là tiếng người, không khí xung quanh cũng trở nên rét run.
Tiếng nói bất chợt làm Vũ Văn Anh có chút hoảng sợ, sau đó mới định thần lại, nhìn đến nơi thanh âm phát ra. Người kia quần áo tơi tả đến mức không ra hình dáng, vô số miệng vết thương trên thân thể vì cực hình tra tấn nhìn mà ghê người, tóc tai tán loạn, khuôn mặt bết chặt máu.
– Ân…… Ân Thiên Hòa…… – Vũ Văn Anh hoang mang kêu lên một tiếng.