CHƯƠNG 31
Tiếng xiềng xích kêu leng keng:
– Hoàng tử, ngài tới đây làm gì? – Thanh âm ẩn chứa sự trách mắng.
Vũ Văn Anh vội vàng vọt tới, Ân Thiên Hòa đối với y mà nói, giống như cái cọc y vớ được khi chết đuối, giờ nhìn thấy hắn bị hành hạ thành như vậy, bàn tay nắm lấy dây xích không khỏi run lên, sắc mặt tái nhợt nói:
– Là hắn đúng không, hắn đã phát hiện ra thân phận của ngươi, hắn đã biết được mục đích của ngươi đúng không.
Cho dù ở tình cảnh này, Vũ Văn Anh vẫn không thể dùng ngữ khí lạnh lùng khi nhắc đến tên của Hách Liên Quyết.
Khuôn mặt Ân Thiên Hòa cắt không còn giọt máu, nhưng hắn vẫn cố nói:
– Hoàng tử, ngài mau rời khỏi đây. Hách Liên Quyết căn bản vẫn chưa chắc chắn, mới chỉ hoài nghi mà thôi, cho nên mới dùng thủ đoạn này để bức nô tài nói thật. Giờ ngài lại ở đây, nếu hắn mà phát hiện ra thì củi ba năm đành bị thiêu cháy trong một giờ mất!
– Không được! – Vũ Văn Anh khăng khăng cự tuyệt. – Làm sao ta có thể để ngươi vì ta mà chịu tra tấn được.
Vũ Văn Anh quả quyết nhìn Ân Thiên Hòa, sau đó nhìn quanh tìm vật nhọn.
– Ngài mau rời khỏi đây. Ngài mệnh thiên, nô tài mệnh hèn, dù nô tài có chết cũng chẳng ai luyến tiếc, nhưng ngài thì khác. Xin ngài hãy nghĩ đến hàng ngàn người dân Tây Đoan mà tự bảo vệ mình cho tốt, không cần lo cho nô tài. Ngài mau đi đi! – Trán Ân Thiên Hòa vì nôn nóng mà đổ một tầng mồ hôi, sau đó ho khan vài tiếng vì nói nhanh quá/
Lúc này, Vũ Văn Anh đã kiếm được một hòn đá cạnh sắc, chẳng thèm nghe lời hắn nói, từng nhát từng nhát nện lên dây xích.
– Hoàng tử……
– Đừng nói nữa, ta sẽ không để ngươi bỏ mạng nơi đây, chúng ta phải cùng nhau trở về!
Ân Thiên Hòa hơi ngẩn người, sau đó cười khổ:
– Hoàng tử đừng nói đùa, ngài là chủ tử, tôi là nô tài, mạng của nô tài làm sao có thể đánh đồng với mạng của ngài được.
Vũ Văn Anh chỉ cau mày liếc nhìn hắn một cái, sau đó lại tiếp tục cố chặt đứt xiềng xích. Dây xích thô to như vậy, mỗi lần nện xuống Ân Thiên Hòa đều có thể thấy bàn tay Vũ Văn Anh lại run lên, nhưng y lại không để ý đến điều đó. Sau đó, y chợt nhớ ra mình có mang theo một thanh chủy thủ bên hông, vội vàng rút ra.
– Hoàng tử! – Ân Thiên Hòa bất đắc dĩ kêu tên y. Thập tam Hoàng tử này, bình thường nhìn qua thì chỉ thấy y là một kẻ yếu đuối, nhưng cứ khi đến thời điểm mấu chốt lại kiên cường vô cùng. – Nếu bị người khác phát hiện, thời gian Hoàng tử hao tâm khổ tứ mê hoặc Hách Liên Quyết sẽ uổng phí mất.
Vũ Văn Anh dừng khựng lại, bàn tay phải vẫn giơ lên trong không trung, những ngón tay vẫn mịn màng như sứ, nhìn là biết y chẳng bao giờ phải chịu khổ. Y rũ mắt xuống, đôi lông mi cong dài không ngừng run run, phủ lên khuôn mặt một bóng ma lập lờ, hai phiến môi cũng run theo, phát ra những thanh âm không rõ ràng:
– Nhưng ta phải cứu ngươi ra bằng được, ngươi vì ta mới bị bắt, giờ ngươi lại bị thương nặng như vậy, sẽ chết mất……
Thanh âm mang theo nỗi tuyệt vọng, ngay cả một Ân Thiên Hòa đã từng vào sinh ra tử cùng Vũ Văn Hàm bao năm qua trên chiến trường cũng phải động lòng. Vũ Văn Anh từ nhỏ đã bị chèn ép trong một thế giới ngươi lừa ta gạt, thế nên y đã tạo ra một lớp vỏ bọc kín xung quanh mình. Trong thế giới thu nhỏ của y, chỉ có y, không bằng hữu, không thân nhân. Chỉ có mình y, tuy rằng cô độc, nhưng cuộc sống lại trở nên đơn giản hơn nhiều. Nhưng giờ đây y phải đứng giữa một cơn bão lớn, nỗi hoang mang của y ai có thể thấu hiểu?
– Hoàng tử…… – Ân Thiên Hòa không đành lòng, vừa định lên tiếng an ủi, đột nhiên cảm thấy không khí có chút khác thường, nheo mắt lại nhìn về trước. – Ai!
Bàn tay Vũ Văn Anh lập tức run lên, vội vàng quay đầu lại nhìn. Đằng sau đột nhiên trở nên sáng rõ, ánh sáng phát ra từ phía lối rẽ, sau đó cả đại lao như sáng bừng lên. Không chịu nổi ánh sáng bất ngờ này, Vũ Văn Anh đưa tay lên che mắt, đợi cho đến khi y bắt đầu quen dần với thứ ánh sáng này, bỏ tay ra thì đã thấy trước mặt y là thân ảnh cao lớn của Hách Liên Quyết, phía sau còn có mấy thị vệ, không khỏi giật mình.
– Ngươi… ngươi… ngươi tại sao lại……
– Tại sao lại ở trong phủ? – Hách Liên Quyết tiếp nhận câu chuyện một cách bình thường, sắc mặt hắn cũng chẳng biểu lộ gì, thậm chí còn hơi mỉm cười, nhưng ánh mắt lạnh thấu xương của hắn không khỏi làm cho Vũ Văn Anh cảm thấy phát lạnh.
– Không ở trong phủ, làm sao biết được Anh nhi sẽ phản bội ta? – Thanh âm ẩn chứa hàn khí cơ hồ có thể làm đông cứng máu trong người.
Nụ cười dần dần biến mất, hắn nhìn chằm chằm vào Vũ Văn Anh:
– Ta đã mất bao nhiêu công sức chiều chuộng ngươi, không ngờ ngươi lại dám lợi dụng tình yêu của ta đối với ngươi để lừa gạt ta. Vũ Văn Anh, ngươi to gan lắm! Thật uổng công ta tin tưởng ngươi!
Vũ Văn Anh cắn chặt môi dưới, hai mắt nhìn chằm chằm xuống đất, mặt cắt không ra một giọt máu, hai bả vai có chút run rẩy, mấy ngón tay nắm chặt thanh chủy thủ đến nỗi phiếm ra màu trắng xanh.
Hách Liên Quyết tức giận tiến tới vài bước, sau đó đột nhiên dừng lại, nhìn Vũ Văn Anh:
– Chỉ cần ngươi đáp ứng bổn vương rằng sẽ từ bỏ ý định quay về Tây Đoan, bổn vương có thể coi như chuyện hôm nay chưa từng phát sinh!
Lại là “bổn vương”! Lại muốn nhắc nhở y về khoảng cách thân phận giữa hắn và y sao? Một nụ cười nhàn nhạt hiện lên trên khóe miệng Vũ Văn Anh, sau đó càng lúc càng nở rộng, cuối cùng trở thành một tràng cười thê lương:
– Làm sao có thể từ bỏ được ý nghĩ đó đây? Nơi đó mới là nhà của ta, dù tốt dù xấu thì vẫn là nhà của ta. Ngươi biết không, ngay cả mơ ta cũng muốn trở về, một giây một khắc cũng không muốn ở đây! – Lời cuối cùng vừa nói xong, Vũ Văn Anh cơ hồ như dồn toàn bộ khí lực của mình hét lên.
Vũ Văn Anh chưa từng dùng ngữ khí như vậy nói chuyện với Hách Liên Quyết. Quả nhiên, một người chưa từng bị ai khác quát thẳng vào mặt như Hách Liên Quyết liền giận tím mặt, một chưởng đánh lên bàn đá, chiếc bàn đá liền gãy đôi.
– Muốn trở về sao? Không muốn ở bên cạnh bổn vương sao?
Vũ Văn Anh ngẩng đầu lên, mỉm cười với Hách Liên Quyết:
– Vương gia, có nam nhân nào lại muốn bị đối xử một cách độc chiếm như vậy không?
– Độc chiếm? Ha ha ha…… – Hách Liên Quyết giận dữ cười lớn, ánh mắt bắn về phía Vũ Văn Anh như muốn xẻo thịt lột da y, sau đó nghiến răng nói:
– Xem ra, bổn vương giáo dưỡng ngươi thật tốt, từ khi nào đã trở nên có nghĩa khí như vậy? Tốt, tốt lắm!
Hách Liên Quyết xông tới trước, túm lấy cằm Vũ Văn Anh, khiến y phải đối mặt với hắn. Hách Liên Quyết hạ thủ không chút lưu tình, khiến Vũ Văn Anh nhăn nhó mặt mày:
– Vậy ngươi có biết, tội tư thông với thị vệ ở Đông Ly sẽ bị xử như thế nào không?
Vũ Văn Anh không lên tiếng, lẳng lặng chờ hắn nói tiếp.
Ngón tay Hách Liên Quyết đột nhiên trở nên ôn nhu vuốt ve hai má Vũ Văn Anh, nhưng những lời hắn nói ra lại trái ngược hoàn toàn với sự dịu dàng đó:
– Tên thị vệ sẽ bị chặt đứt tứ chi ngũ quan, tống vào vại muối cho chết dần chết mòn, thi thể chết đi rồi cũng sẽ không được nhập vào phần mộ tổ tiên, mà bị ném ra ngoại thành cho sói ăn thịt. – Cảm thấy thân thể Vũ Văn Anh cứng đờ lại, Hách Liên Quyết cảm thấy một tia khoái cảm, thanh âm chậm rãi nói tiếp. – Hoặc là sẽ bị sung nhập quân doanh, cho chúng tướng sĩ hưởng dụng, cuối cùng là sẽ bị làm nhục cho đến chết.
– Không! – Vũ Văn Anh đột nhiên túm chặt lấy tay Hách Liên Quyết, còn hắn tựa như đang chờ đợi sự cầu xin từ phía y, ánh mắt cũng dịu đi vài phần, lắng nghe thanh âm lo lắng của y nói. – Cầu xin ngươi hãy tha cho Ân Thiên Hòa, hắn chỉ phụng mệnh hành sự mà thôi. Tất cả là tại ta, xin ngươi hãy thả hắn ra, còn phần ta…… tùy ngươi xử trí.
Hách Liên Quyết hiển nhiên không nghĩ rằng y lại nói những lời này, thực sự bất ngờ, sau đó lửa giận làm cho mắt hắn đỏ sọc lên, gạt phăng bàn tay Vũ Văn Anh ra, trừng mắt lên nhìn y, dằn từng tiếng:
– Người đâu, lôi tên gian tế kia đi, cứ ứng theo những gì ta nói mà xử hắn! – Sau đó hắn đưa tay bóp chặt cổ Vũ Văn Anh, cười lạnh một tiếng rồi nói. – Thập tam Hoàng tử quả nhiên là người có đức, nhưng đáng tiếc là, ngươi không có tư cách đặt điều kiện với bổn vương!
Vũ Văn Anh bị hắn bóp mạnh đến nỗi muốn tắt thở, cả mặt đỏ ửng lên. Giờ khắc này, y chắc chắn rằng Hách Liên Quyết sẽ giết mình, vì thế không chút do dự đưa tay lên cố gỡ bàn tay của Hách Liên Quyết ra, nhưng chút lực còm đó chẳng thấm tháp gì với Hách Liên Quyết. Vũ Văn Anh khó khăn ho khan vài tiếng, cố sức phun ra mấy chữ:
– Hách… Hách Liên Quyết… nếu ngươi… đối xử với ta như vậy… ta… sẽ hận ngươi… dù có thành quỷ…… thành quỷ vẫn sẽ hận ngươi!
Hách Liên Quyết vừa nghe thấy lời nói tức giận của y, liền vất y ngã dúi dụi trên mặt đất:
– Người đâu, giam hắn trong ngục tối, chờ xử lý!
Lập tức có hai tên thị vệ đến áp giải Vũ Văn Anh đi, y cũng không phản kháng, tựa hồ biết rằng dù mình phản kháng cũng vô ích, thế nhưng hai mắt đỏ sọc của y vẫn trừng lên nhìn Hách Liên Quyết. Bị y nhìn bằng ánh mắt dị thường chán ghét như vậy, Hách Liên Quyết liền quay lưng lại, nhưng vẫn cảm thấy như vô số ngọn lửa hung hăng thiêu đốt tấm lưng mình đến đau xót, cảm giác đó cũng đột nhiên biến mất khi bóng dáng Vũ Văn Anh khuất sau lối rẽ.