Thuyền hoa trôi vào giữa dòng.
Mười mấy hán tử ngồi trên thuyền say sưa uống rượu, tú bà và Liễu nhi còn có A Viên, Nặc phu nhân bị nhốt trong khoang thuyền. Từ bên trong lắng
nghe cuộc nói chuyện của bọn họ A Viên đoán những người này là hồng
giang tặc. A Viên từng nghe phụ hoàng đề cập qua, có một đám người sống
trôi nổi trên sông nước chuyên cướp tiền và hàng hóa của các thuyền qua
sông, xuất quỷ nhập thần, triều đình nhiều lần phái binh bao vây tiễu
trừ nhưng vẫn không thể nhổ cỏ tận gốc.
Không nghĩ tới chính mình vậy mà xui xẻo đụng trúng, xem loại tình huống này, chỉ sợ đang lái
thuyền hoa đến sào huyệt của bọn chúng. Còn sau đó, nàng không dám nghĩ
tiếp, cả người đổ mồ hôi lạnh, làm áp trại phu nhân?
Chết cũng
không thể đánh mất thể diện hoàng gia. Mắt thấy thuyền hoa cách bờ càng
ngày càng xa, đây là ý niệm duy nhất trong đầu nàng. Nặc phu nhân sắc
mặt trắng bệch, xem ra bị dọa sợ không nhẹ.
A Viên cắn chặt răng
làm bộ muốn nôn mửa. Thanh âm này lập tức khiến cho bọn họ chú ý, có
người nhìn qua. A Viên nhíu mày thấp giọng rên rỉ: “Ta có chút say sóng, đi ra thành thuyền cũng tiện để nôn.”
Mọi người đang uống rượu,
nôn ở trong khoang thuyền thực sự có chút ghê tởm, làm cho người ta mất
hứng. Đi một mình ra ngoài, cánh tay nàng bám lấy mạn thuyền, dùng sức
nhoài ra, trước mặt chính là sóng nước. Nước sông đục ngầu, không biết
nông sâu.
A Viên làm bộ nôn vài cái, sau đó liều mạng trèo qua, trực tiếp nhảy xuống hồng giang.
Mùa xuân nước sông rất lạnh, tức thì nước ngập đầu.
Nàng ở trong nước chỉ có một ý niệm, chỉ mong những người đó đừng xuống nước cứu nàng. Kỹ năng bơi của nàng không tốt, nàng cũng không tính mượn cơ
đào tẩu, chính là nghĩ dù có chết cũng quyết không chịu nhục, không phải đánh mất thể diện hoàng gia. Thân là công chúa, nàng chỉ có thể làm
được như vậy.
Thân thể càng ngày càng chìm xuống, nàng không dám
nổi lên, ngừng lại một hơi. Đột nhiên, một bàn tay bắt được nàng. Nàng
hoảng sợ vô cùng, trăm ngàn không cần được cứu lên. Nàng chết cũng không thể bị tặc nhân bắt đi làm áp trại phu nhân.
Nàng cố sống cố
chết vùng vẫy, cánh tay kia lại vững chắc như tượng, gắt gao nắm lấy cổ
tay nàng. Nàng dưới tình thế cấp bách, lại nín thở quá lâu, nhất thời
uống hai ngụm nước sông, đầu óc mơ hồ, nàng cảm thấy chính mình cách giờ phút tử vong đã rất gần.
“Trước khi chết”, A Viên cảm thấy thực
mất mát thực thương tâm, chỉ vì muốn nhìn xem tình địch mà gặp đạo tặc,
kết quả tiện thể cũng bị cướp đi, vì bảo toàn trong sạch hiện tại rơi
xuống sông làm bạn cùng tôm cá. Thật sự là oan uổng muốn chết, nàng quả
nhiên trở thành vị công chúa oan ức nhất trong lịch sử.
Đột
nhiên, trên môi mềm mại, có một luồng khí tức truyền vào khơi thông cổ
họng nàng. Nàng giãy dụa không cần, lại liên tiếp uống thêm mấy ngụm
nước, nước sông lạnh lẽo bao trùm phế quản, sau một hồi, nàng cái gì
cũng không biết.
Hồi lâu, mới có tri giác, nàng không dám mở mắt, có cảm giác nơi đang nằm không phải trên thuyền. Như vậy, hẳn là đã
chết đi, nàng từ từ thở dài. Vô cùng mệt mỏi, vô cùng thương tâm. Động
cũng không muốn động, sau một lúc lâu mới chậm rãi mở mắt ra.
Một khuôn mặt tươi cười chợt xuất hiện. Nàng suýt chút nữa la toáng lên.
- “Ngươi thật có thể ngủ nữa.” Khuôn mặt kia nhích lại càng gần, đôi mắt sinh động cùng hàng lông mày anh khí vừa dài vừa rậm.
A Viên lập tức đề phòng hỏi: “Ngươi là ai?”
Hắn ý cười trong suốt: “Ta gọi là Triển Ẩn. Vừa rồi ở dưới sông, là ta cứu ngươi lên.”
A Viên nhẹ nhàng thở ra, hoàn hảo không phải là bọn thủy tặc cứu trúng
nàng. Hơn nữa, trên thuyền hoa có rất nhiều nữ tử xinh đẹp, thiếu nàng
cũng không vấn đề gì, bọn họ muốn là Liễu nhi, nước sông lại lạnh, bọn
họ mới lười xuống cứu nàng.
Nàng thận trọng thở dài, có cảm giác
tìm được đường sống trong chỗ chết. Bất quá, tình hình trước mắt cũng
không mấy lạc quan, người này vì sao cứ nhìn chằm chằm nàng. Nàng cảm
thấy lúc này ở cùng một nam nhân xa lạ thực không thích hợp, vì thế cố
gắng chống đỡ thân thể đứng dậy, hướng về người đang ngồi ở đầu giường,
thấp giọng nói: “Cám ơn ngươi.”
Hắn cười càng xán lạng: “Được, vậy ngươi cảm tạ ta như thế nào?”
A Viên sửng sốt, nghĩ nghĩ nói: “Ngươi đưa ta về nhà, ta sẽ cho ngươi rất nhiều ngân lượng, ngươi muốn bao nhiêu cũng đều có thể.”
- “Ta cũng có rất nhiều ngân lượng.” Hắn cười, bày ra bộ dáng không hiếm lạ.
A Viên liếc mắt đánh giá căn phòng, xác thật không giản dị, vậy được rồi, đổi phương pháp tạ ơn.
- “Kia, ta cấp ngươi mỹ nữ, nữ tử trong phủ ta có thể cho ngươi tùy ý
chọn lựa, muốn bao nhiêu cũng được.” Nam nhân hẳn đều thích cái này đi,
các ca ca cùng phụ hoàng đều không ngoại lệ, muốn càng nhiều mỹ nữ càng
tốt.
Hắn nhướn mày, nhìn chằm chằm nàng, còn thật sự hỏi: “Còn có người xinh đẹp hơn ngươi sao?”
- “Ngươi!” A Viên khuôn mặt ửng đỏ.
Hắn dường như không biết câu hỏi của mình thực vô lễ, một bộ dáng chờ mong đáp án.
A Viên tức giận nói: “Có.”
- “Có người cùng ngươi giống nhau như đúc sao?”
- “Không có.”
Hắn đột nhiên thu nụ cười, thực đứng đắn nói: “Ta thích ngươi như vậy, nếu không, ngươi lấy thân báo đáp đi.”
A Viên sửng sốt, khuôn mặt như bị thiêu nóng.
- “Lớn mật!”
Hắn có điểm ủy khuất, kêu lên: “Là ngươi nói muốn cảm tạ ta, ta cũng không
phải người khẩu thị tâm phi, trong lòng có chuyện cứ việc nói thẳng.”
A Viên bày ra bộ dáng uy nghiêm, tưởng chấn trụ hắn, lớn tiếng nói: “Ngươi, ngươi có biết hay không ta chính là công chúa.”
Hắn ha một tiếng cười rộ lên, vô cùng hào sảng.
- “Ngươi mới không phải. Công chúa làm sao có thể ở dưới sông?”
- “Thật, ta chính là Vân Tưởng công chúa.”
- “Vân Tưởng công chúa? Chính là vị mấy ngày trước mới thành thân kia?”
A Viên vội vàng gật đầu: “Đúng.” Hắn dường như cũng không phải là người
quá thiển cận, cư nhiên biết chuyện này, như vậy nơi này hẳn là còn
trong kinh thành.
- “Ha ha, ngươi mới không phải! Vừa rồi ta thay y phục cho ngươi, trên cánh tay vẫn còn thủ cung sa đấy.”
- “Ngươi nói cái gì?” Khuôn mặt A Viên nóng lên, vừa thẹn vừa giận, hận
không thể ngay lập tức đem bộ mặt tươi cười đáng giận này giẫm đạp dưới
chân. Hắn lại dám nhìn.
- “Ngươi tiểu nhân ti bỉ.”
Hắn vẻ mặt ủy khuất: “Trong phủ không có nha đầu, ngươi không thay quần áo, nhất định sẽ bị phong hàn.”
Nàng mới không tin, có nhà ai là không có nha đầu hạ nhân. Rõ ràng là hắn
rắp tâm bất lương, vì thế giận dữ nói: “Ngươi nói bậy.”
Hắn vung ngón tay chỉ ra ngoài cửa: “Không tin thì tự mình ra nhìn xem, trong phủ chính là không có một nha đầu.”
A Viên trừng mắt nhìn hắn, rõ ràng không tin, còn mang theo địch ý.
Triển Ẩn nghiêm mặt nói: “Ta đã nhìn thì nhất định sẽ phụ trách.”
A Viên đỏ mặt nói: “Ai muốn ngươi phụ trách, ngươi nhanh chút đưa ta trở về.”
- “Ta mới không rảnh rỗi đi làm việc đó. Người do ta nhặt, liền là của
ta. Giống như cá ở dưới sông, nếu để ta bắt được đều bị ăn sạch sẽ.” Hắn hắc hắc cười hai tiếng, vẻ mặt khó ưa cực kỳ.
- “Ta cũng không phải cá!”
- “Ai nói không phải, mỹ nhân ngư.”
A Viên nghẹn họng nhìn trân trối, chưa từng gặp qua người nào vô lại như
vậy, rõ ràng không phải người tốt lại hết lần này đến lần khác xem mình
là người tốt. Nàng thường gặp những người nhã nhặn lễ nghi, lần này đối
mặt với Triển Ẩn, nàng rốt cuộc biết cái gì là tú tài gặp binh. Hắn ngồi an vị trên giường, cười hì hì nhìn nàng, thẳng đến khi nàng cả người
đều phát sốt, lại nghĩ đến y phục trên người là do hắn đổi, cúi đầu nhìn xuống, là một bộ quần áo nam tử. Trời ạ! A Viên lập tức cảm thấy tình
cảnh trước mắt thật sự là sống không bằng chết.
Như thế nào mới
có thể lừa hắn đưa nàng trở về phủ công chúa? Hắn không tin nàng là công chúa, như vậy cũng tốt, miễn cho về sau truyền ra ngoài lại dọa người.
Nhưng là, phủ công chúa bây giờ nhất định đang rất loạn, Lan Ẩn có lẽ đã bẩm báo với phụ hoàng, sau đó chắc chắn là cấm quân kinh thành xuất
động, âm thầm điều tra. Chỉ cần đang ở kinh thành, nàng tuyệt không lo
lắng, Triển thúc thúc nhất định sẽ tìm được nàng, hắn là thống lĩnh cấm
quân cửu kỳ, từng ngõ ngách hắn cũng có thể tra soát đến.
Thế
nhưng, chờ hắn tìm ra nàng, nhất định là có rất nhiều người biết chuyện
nàng rơi xuống sông, thật sự là mất thể diện, tốt nhất thừa dịp hắn chưa tìm ra, chính mình nghĩ cách trở về.
Vì thế, A Viên lẩm bẩm nói: “Ngươi cho dù thích, thích ta, trước tiên cũng phải đưa ta trở về, chờ
phụ mẫu ta đáp ứng rồi, mới có thể…” Nàng lần đầu tiên nói dối, không
tránh khỏi ấp a ấp úng, mặt càng đỏ.
Triển Ẩn nhoài người sang,
nhìn chằm chằm vào hai má nàng, cười hớ hớ: “Ngươi xem, ngươi đang nói
dối, ngươi cũng không dám nhìn thẳng vào mắt ta, mặt lại đỏ như thế.
Ngươi là muốn ta đưa ngươi trở về, sau đó lật lọng không thèm để ý đến
ta, đúng hay không?”
Chính mình quả nhiên là không biết nói dối, tâm kế bị nhìn thấu, A Viên mặt càng đỏ hơn, càng không dám nhìn hắn.
- “Ta chờ ngươi thích ta, ta mới đưa ngươi trở về. Ngươi nhất định sẽ thích ta.” Hắn nói dõng dạc.
A Viên vẫn được dạy dỗ thận trọng từ lời nói đến hành động, vui buồn
không được để lộ ra mặt, những người bên cạnh cũng đều ẩn nhẫn kín đáo,
chưa từng thấy qua nam tử như Triển Ẩn, nghĩ gì nói nấy, phong thái
khoáng đạt, thật khiến cho người ta hâm mộ.
- “Ngồi dậy ăn cơm. Ta hôm nay vận may tốt lắm, câu được không ít cá. Ngươi thích ăn cá không?”
A Viên không thèm để ý đến hắn, nhưng bụng lại không chịu thua kém ùng ục lên một tiếng.
Hắn cười ha ha ghé sát thêm một chút: “Vẫn là bụng của ngươi thành thực.”
Nói gì vậy? A Viên tức giận nói: “Ta không thích ăn cá.”
- “Ta thích.”
A Viên đột nhiên nghĩ đến hắn vừa rồi nói mình là mỹ nhân ngư, khuôn mặt nhịn không được lại đỏ lên.
- “Ta đã sai người đi mua cho ngươi mấy bộ y phục. Ngươi trước tiên ngồi dậy ăn cơm được không, đúng rồi, ngươi tên là gì?”
A Viên rất có lễ độ nghiêm nghị nói: “Không nói cho ngươi.” Kỳ thật nàng vừa rồi đã nói cho hắn, đáng tiếc hắn không tin.
Hắn gật gật đầu: “Được, không nói cho ta biết, vậy ta gọi ngươi là mỹ nhân ngư.”
Đáng giận! A Viên trừng mắt kêu lên: “Ta gọi là A Viên.”
Triển Ẩn nhìn nàng tức giận đến trợn tròn mắt, giận dỗi cong cái miệng nhỏ
nhắn, vừa lòng nói: “Tên này thực chuẩn xác, mắt của ngươi tròn tròn,
miệng cũng tròn tròn.”
Tròn tròn, Lan Ẩn lại không thích, hắn
thích yếu ớt nhu nhược. Nghĩ đến Liễu nhi, A Viên từ trên giường bước
xuống, tâm tình thực buồn bực.
Không thấy nàng, Lan Ẩn hắn sẽ sốt ruột sao? Nàng thở dài, xuống giường. Y phục quá rộng lại dài, vạt áo
quét trên mặt đất. Triển Ẩn đột nhiên ngồi xổm xuống, ở bên chân bắt lấy quần áo của nàng.
A Viên giật mình sợ hãi: “Ngươi muốn làm gì?”
Hắn nâng ánh mắt nhìn nàng, bĩu môi bất mãn hừ một tiếng: “Ta làm gì chứ, vừa rồi mạo phạm. Hừ.”
A Viên đỏ mặt, cảm thấy tựa hồ hắn như thế, cũng miễn cưỡng xem như quân tử.
Hắn cầm lấy y phục trước sau gấp lại rồi làm thành một nút kết, không quá
dài, nhưng rất xấu. A Viên âm thầm cao hứng, hận không thể tìm một chút
nhọ nồi trét lên mặt mình mới tốt, mới an toàn.
Ăn cơm rất quan
trọng, ăn no mới có khí lực chạy trốn. Vì thế bữa cơm này, A Viên xưa
nay chưa từng dốc sức, suýt chút nữa bị nghẹn. Thẳng đến khi Triển Ẩn
nhìn không nổi, mới gõ vào cái bát cười nói: “Đừng ăn nữa, nếu tiếp tục
ăn, chỉ sợ thân thể cũng là viên.”
Nói gì vậy, A Viên nhất thời
đỏ bừng mặt, ngại có người đang ở dưới mái hiên, cố gắng nén giận. Từ
nhỏ đến lớn, chưa từng có người nào dám nói với nàng như vậy, nhưng khi
hắn nói vì sao ngay cả một chút ý tứ giễu cợt cũng đều không có? Ngược
lại có cái loại cảm giác như huynh trưởng đối với muội muội, cảm giác
sủng nịch như phụ thân đối với nữ nhi.
Ăn no, trời cũng tối rồi. A Viên bất giác cảm thấy sợ hãi. Hắn hẳn sẽ không đụng vào nàng đi? Hẳn
là không thể nào? Nàng một bên lo lắng cố gắng thuyết phục chính mình,
nhớ tới khi hắn giúp nàng thay y phục cũng không nhân cơ hội làm ra việc gì, lúc này tâm mới buông lỏng được một chút, muốn yên tâm lại không
dám yên tâm.
Triển Ẩn đem nàng đuổi về phòng, kêu nàng nằm xuống, cũng cấp nàng một cái chăn. Sau đó, không đi!
A Viên hoảng hốt ngồi xuống, tim treo lơ lửng. Hắn muốn làm gì?
Triển Ẩn ôm cánh tay nhìn, ánh mắt trong suốt không chớp mắt nói: “Ngươi ngủ
rồi ta mới đi. Bộ dáng ngủ say của ngươi rất thú vị, nhanh chút cho ta
xem lại.”
A Viên đỏ mặt, nói gì vậy, thế này còn ra thể thống gì?
Nàng lập tức làm mặt lạnh nói: “Nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi làm như vậy, một chút cũng không quân tử.”
Triển Ẩn gật đầu: “Ngươi thật nhỏ mọn, xinh đẹp như vậy, lại không cho người ta nhìn ngắm?”
Có thể không phân rõ phải trái như thế sao? Nàng ngược lại thành keo kiệt? A Viên cau mày, tức giận trừng mắt nhìn hắn, dùng sức trừng. Hắn quả
nhiên đao thương bất nhập, một chút ngượng ngùng cũng không có, nhìn
chằm chằm nàng.
A Viên tước vũ khí đầu hàng, hắn có thể không
kiêng nể gì nhìn nàng, nhưng nàng rốt cuộc vẫn là nữ tử, cũng biết thẹn
thùng, không dám không kiêng nể như vậy.
Nhưng là, bảo nàng trước mặt một nam nhân tự nhiên đi vào giấc ngủ, nàng thực sự làm không được, vì thế A Viên đành nhắm mắt lại giả vờ chợp mắt.
Đợi một rồi,
trước giường có tiếng bước chân dần dần ra phía cửa, nàng thở phào nhẹ
nhõm, vụng trộm hé mắt nhìn xem, đột nhiên kinh ngạc nhảy dựng. Hắn thế
nhưng vẫn đang đứng trước giường cúi đầu nhìn nàng cười bỡn cợt.
A Viên vừa thẹn vừa giận, quay người vào trong tường.
Triển Ẩn ha ha cười, thấp giọng nói: “Ngươi hảo hảo nghỉ ngơi, có việc cứ gọi ta. Ta ở phòng bên cạnh.”
Hắn rốt cuộc đóng cửa rời đi. A Viên rất kỳ quái, hắn cư nhiên không nhìn
mình? Đây thực sự là cơ hội chạy trốn tốt, vì thế A Viên kiên nhẫn chờ
đợi nửa canh giờ, lắng nghe bên ngoài hoàn toàn yên tĩnh, lúc này mới
thận trọng đứng dậy, mặc giày, lặng lẽ bước ra cửa, không nghĩ tới, vừa
đụng vào cánh cửa đột nhiên một tiếng chuông lanh lảnh vang lên, như
xuyên thấu cả bầu trời đêm.
A Viên bị tiếng chuông vang lên bất ngờ dọa ngốc, nàng âm thầm giơ chân, không nghĩ tới Triển Ẩn cư nhiên còn có chiêu này.
Nháy mắt, một bóng dáng xuất hiện trước cửa, cười hì hì: “Ngươi gọi ta?”
A Viên ủ rũ lui hai bước, cắn răng nói: “Không có việc gì.”
Triển Ẩn đáng giận!