A Viên buồn bực đóng
cửa lại, tính đợi thêm nửa canh giờ, thẳng đến khi bên ngoài hoàn toàn
yên tĩnh, lúc này mới rón rén đi đến bên cửa sổ, nhẹ nhàng hé ra một khe hở, không ngờ ý tưởng chạy trốn từ cửa sổ lập tức bị một loạt tiếng
chuông dập cho tơi tả.
A Viên nhanh tay đóng cửa sổ lại, nghiến
răng nghiến lợi trở lại giường. Triển Ẩn này thật sự quá đáng giận, mặc
dù không canh chừng nàng, nhưng cả cửa chính và cửa sổ đều có cơ quan,
quên đi, vẫn là chờ đến sáng rồi nghĩ biện pháp, bây giờ phải đi ngủ
dưỡng tinh thần. Cho dù hiện tại thoát được, nhưng là nửa đêm nàng cũng
không dám đi lại lung tung trên đường.
Vì thế, A Viên cứ như vậy
bất đắc dĩ đi ngủ. Mấy ngày gần đây nàng ở một nơi xa lạ, trên giường
này cũng có một cỗ hơi thở xa lạ, làm cho nàng bất an. Hơn nữa, nàng còn lo lắng đến trong sạch của chính mình, nên cũng không dám ngủ say.
Ngày hôm sau, bình minh vừa ló rạng, nàng liền lập tức ngồi dậy, vắt hết óc phải như thế nào mới có thể rời khỏi đây chứ?
Hảo ngôn khuyên bảo xem ra không có tác dụng, đe dọa dụ dỗ cũng không có
hiệu quả. Nếu không, thừa dịp hắn không để ý đánh ngất hắn? Nhưng là
kiếm đâu ra hung khí? A Viên ở trong phòng đánh giá nửa ngày, trên bàn
chỉ có nghiên mực nhìn có vẻ khá “hung”, hay cái giá đồ cổ bên cạnh, mấy thứ này đập vỡ ra còn có thể làm hung khí giết người. Nhưng cái bình đó vừa vỡ liền có động tĩnh, sẽ bị Triển Ẩn nghe thấy. Quên đi, cũng chỉ
có nghiên mực là nhìn có vẻ chấp nhận được. Đánh xuống, có thể hay không sẽ chết? Nàng do dự một chút, cuối cùng quyết định xuống tay nhẹ một
chút, đánh cho hắn choáng váng là được rồi, tội lỗi tội lỗi!
A
Viên nắm chặt nghiên mực trong tay, may mắn tay áo rộng thùng thình,
nàng thu tay vào trong tay áo, thuận tiện đem nghiên mực giấu vào bên
trong. Nàng ngồi xuống bàn, cảm thấy chính mình thật giống Khương ông,
đợi con cá lớn đến.
Qua thật lâu, cửa nhẹ nhàng bị đẩy ra. Một
khuôn mặt tươi cười theo vào, nhìn thấy A Viên ngồi ngay ngắn thì làm ra vẻ rất kinh ngạc.
- “Ngươi dậy sớm như vậy? Ngươi ngày hôm qua
thực có thể ngủ, ta nghĩ ngươi hẳn phải khi mặt trời lên cao mới tỉnh,
còn đang muốn đến nhìn lén ngươi nữa chứ.”
A Viên tâm trạng vốn đang khẩn trương bị một câu “nhìn lén” của hắn làm cho dao động một phen. Trấn định! Trấn định!
Nàng phát hiện hắn cầm trong tay vài bộ quần áo, màu sắc tươi mát, là đồ nữ
tử. Hắn còn mua quần áo mới cho nàng. Ai, trong lòng đột nhiên có cảm
giác tội lỗi. Kiên định! Kiên định!
- “Đây là y phục ta sai người mua cho ngươi, ngươi có muốn thử hay không?” Hắn cười nhiệt tâm, một bộ giống người tốt, nhưng là, hắn lại không thả nàng đi.
Không
được, không thể mềm lòng, không được do dự, không thể lại nhìn hắn, bằng không không hạ thủ được. A Viên khẩn trương muốn chết, cúi đầu, cứng
rắn nói: “Ân, được, ngươi đặt ở trên bàn.”
Hắn cười ha hả đi đến
trước bàn, A Viên khẩn trương siết chặt tay. Nàng nhưng là lần đầu tiên
làm ra loại hành động này! Vừa hoảng sợ vừa áy náy, kỳ thật, hắn cũng là ân nhân cứu mạng của nàng, quên đi, ta đánh ngươi nhẹ chút. Chờ ta trở
về, về sau nhất định sẽ đến bồi thường cho ngươi.
Hắn khom lưng
hướng về phía nàng, đúng là một cơ hội xuống tay tốt. A Viên đứng lên,
cắn răng một cái, nâng tay nhằm vào đỉnh đầu Triển Ẩn. Lúc này mới phát
hiện Triển Ẩn vóc dáng rất cao, nàng có thể hay không với tới đầu hắn
đây.
Nhưng bất ngờ Triển Ẩn vung tay chạm vào khửu tay A Viên,
nhất thời một cảm giác đau đớn làm cho A Viên kêu lên một tiếng, nghiên
mực trong tay rơi xuống, con người quả nhiên không nên có ý niệm tà ác,
nghiên mực kia thế nhưng lại rớt trúng chân nàng.
Lập tức, A Viên hét thảm một tiếng! Nàng đau đến nước mắt ứa ra, nếu chỉ có một mình,
nhất định sẽ ôm chân khóc lớn một phen. Từ nhỏ đến lớn chưa từng đau đến như vậy. Thật sự không nên có tư tưởng hại người mà.
Triển Ẩn
ngay tức khắc cúi xuống ôm lấy nàng, phóng tới bên giường, sau đó cởi
giầy nàng ra, cẩn thận xem xét. Trên cái chân nhỏ nhắn trắng nõn hiện
lên một mảng hồng, hắn vừa khẽ chạm vào A Viên liền đau đớn hét lên.
- “Ngươi nếu thích nghiên mực kia liền nói với ta một tiếng, ta đưa ngươi là được, cần gì phải trộm.”
- “Ta mới không thèm trộm nghiên mực của ngươi.” A Viên oan uổng có miệng mà không thể nói, nàng đường đường là công chúa, có cái gì là chưa thấy qua, cư nhiên lưu lạc đến nỗi phải trộm này trộm nọ sao?
- “Vậy
ngươi đem nghiên mực giấu trong tay áo làm gì chứ? Ta vừa rồi cảm thấy
rất kỳ quái, như thế nào thư phòng tứ bảo chỉ còn tam bảo chứ. Nháy mắt
liền thấy ở trong tay ngươi rơi ra.” Triển Ẩn nâng mi mắt nhìn nàng,
cười tủm tỉm.
A Viên trừng mắt với hắn, hắn nếu nhìn ra trên bàn
thiếu nghiên mực, có phải hay không sớm đã có phòng bị? Là vô tình hay
cố ý chạm vào khửu tay nàng? Khả năng này thật lớn, xem kìa hắn cười
thật vui vẻ.
Chân thật đau a, A Viên nước mắt lưng tròng.
- “Ngươi xem, đầy là thiên ý, muốn ngươi lưu lại. Hiện tại có cho ngươi
đi cũng đi không được. Hảo hảo ở nhà ta dưỡng thương đi, chờ tốt lên, ta đưa ngươi về.”
Hai mắt A Viên sáng lên: “Thật sự, ngươi sẽ đưa ta trở về.” Ngươi phải nói sớm chứ.
- “Đương nhiên, ngươi không phải nói đưa ta đi gặp phụ mẫu sao?”
A Viên ngây ngẩn cả người, ngày hôm qua nàng chỉ lung tung nói, hắn lại
coi là thật, hắn thật sự thích nàng sao? Chính là kiểu vừa gặp đã thích? Nàng có điểm không tin tưởng, nhưng vừa nghĩ đến chính mình cũng vừa
nhìn thấy Lan Ẩn liền rung động, có lẽ Triển Ẩn đối với nàng cũng thế?
Vữa nghĩ như thế, nhất thời cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Chân còn nằm ở trong tay hắn a, Lan Ẩn còn chưa có chạm qua chân của nàng đâu, như
thế nào lại để xú tiểu tử này chiếm tiện nghi? Đáng giận, thật sự đáng
giận! A Viên vội vàng rút chân về, Triển Ẩn nhíu mày nói: “Ngươi nha đầu ngốc, còn không nghe lời nữa nhất định nếm mùi đau khổ.”
- “Ngươi ngoan ngoãn nằm yên, ta gọi người đi thỉnh đại phu đến.”
Triển Ẩn đi ra ngoài, chỉ chốc lát đã quay trở lại. Trên tay còn mang theo một cái giỏ.
Hắn cười ha hả ngồi xuống giường, từ trong giỏ lấy ra lạt tre đan bện thành một con chim nhỏ, sau đuôi có một sợi dây dài. Hắn đem con chim nhỏ đặt trên chăn A Viên, kéo sợi dây rồi buông lỏng tay, con chim nhỏ liền bay lên một quãng ngắn, màu xanh chim nhỏ, màu trắng của sa trướng, A Viên
xem đến ngây người.
Chim nhỏ bay lên, rơi xuống, Triển Ẩn cầm lấy đặt vào tay A Viên.
A Viên tò mò đưa lên mắt nhìn, học theo Triển Ẩn kéo sợi dây dài, chim nhỏ lại bay lên bên trong sa trướng.
Triển Ẩn tiếp tục lấy ra từ trong giỏ rất nhiều đồ chơi kỳ hảo, đều đặt ở
trên chăn A Viên, A Viên nhìn hắn bộ dạng loay hoay như làm xiếc, kinh
ngạc không thôi.
- “Đều là ta làm, ngươi cứ chơi đi.”
- “Ngươi tự mình làm?”
- “Đúng vậy, ta còn làm cả binh khí nữa.”
A Viên có điểm bội phục hắn. Kỳ thật thời điểm hắn thu lại nụ cười, bộ
dáng đứng đắn thật đẹp, nghiêm cẩn lại oai hùng. Ngón tay hắn thon dài
hữu lực, ở trên chăn của nàng đùa nghịch tựa hồ xuyên thấu qua, làm cho A Viên có chút hoảng hốt.
Những thứ đồ ở dưới bàn tay hắn cứ như
những tiểu binh đang chờ đợi quân lệnh, tay hắn cừa đụng vào lập tức
biến ra đủ loại tân kỳ ngoạn pháp.
Thẳng tới khi có người gõ cửa: “Thiếu gia, đại phu đã tới.”
Triển Ẩn đứng lên, đem chăn vuốt lại thật ngay ngắn, hắng giọng: “Mời vào.”
Đại phu mang theo hòm thuốc đi tới, sau khi xem qua chân A Viên, chỉ lưu lại một bình rượu thuốc, liền rời đi.
A Viên đau đầu phát hiện, bàn chân nàng đã bị phù lên. Vừa béo lại xấu.
Cố tình Triển Ẩn còn cười hì hì: “A Viên, ngay cả chân cũng viên.”
A Viên trước mặt đầy hắc tuyến, tức giận trừng mắt liếc hắn một cái. Còn
không phải bởi vì hắn, từ khi nào thì có đạo lý cứu người rồi lưu lại
thành người nhà?
- “Ngươi có phải rất buồn bực? Ta ôm ngươi ra ngoài?”
Đương nhiên thực buồn. Nhưng là ôm, chuyện này thực sự hơi quá đáng. Không đợi nàng nói một từ không, cơ thể đã bị nâng lên.
Hoàn hảo, hắn không để hạ nhân nhìn thấy, chỉ ôm đến hành lang sau đó đặt nàng xuống ghế.
Ánh mặt trời ấm áp chiếu rọi trên làn da trắng nõn làm cho người ta quyến
luyến không rời. Triển Ẩn tiến đến trước mặt nàng, nhìn chăm chú, sau đó phát hiện, màu trắng càng lúc càng mờ nhạt, thay vào đó là màu hồng rồi đỏ rực lên. Cuối cùng A Viên không thể nhịn được nữa quát khẽ một
tiếng: “Vô lễ!”
Triển Ẩn “nga” một tiếng, chậm rì rì nói: “Ta còn kỳ quái mặt của ngươi vì sao càng ngày càng hồng chứ, nguyên lai là
thẹn quá hóa giận.”
A Viên gặp phải hắn, thực thất bại. Hắn tuyệt không cho rằng nàng là công chúa, cho nên mới không sợ nàng. Chẳng
kiêng nể gì mà “phi lễ” nàng, “phi lễ chớ nhìn” hắn chẳng bận tâm, còn
làm hết sức, hoàn toàn triệt để. Nàng có sự mơ hồ không rõ thích được
đối đãi như nữ tử bình thường, mới lạ, tâm lại có chút loạn.
Chân đau một ngày, đau đến cơm cũng ăn không vô. Buổi tối Triển Ẩn lại đến
giúp nàng bôi rượu thuốc, những lúc không có ai ở bên cạnh, nước mặt lại chảy ra, rơi ở trên mu bàn tay Triển Ẩn, hắn dừng một chút, sau đó
ngẩng đầu lên, hai mắt A Viên đẫm lệ mông lung, còn chưa hiểu rõ chuyện
gì xảy ra, môi đã bị một vật mềm mại ấn xuống, nàng giật mình, quá sợ
hãi, nhất thời quên mất phản kháng. Trong lúc đó, môi của hắn lại rơi
xuông mi mắt nàng, hôn lên nước mắt nàng. A Viên tựa hồ bị chấn động,
ngay cả một tia khí lực để phản kháng cũng không có. Chưa từng có người
nào ôn nhu lau nước mắt cho nàng như thế.
Hắn rời khỏi khuôn mặt
nàng, ở khoảng cách gần trong gang tấc yên lặng nhìn nàng. Ánh mắt sâu
như nước, xa xôi sâu thẳm như muốn hút nàng vào. Nàng bối rối cúi đầu,
không biết nên nhìn về nơi nào, chân còn nằm trong bàn tay hắn.
Hắn chậm rãi xoa, vẫn đau như cũ, lại dẫn theo chút cảm giác tê dại.
Sau khi làm xong hết thảy, hắn cẩn thận đắp chăn cho nàng.
Một lát sau, hắn ra ngoài rồi quay lại, cầm trong tay một ly rượu.
- “Ngươi uống một một chút rượu, nếu không buổi tối lại đau không ngủ được.”
A Viên nghe đề nghị này, thực động tâm. Chân của nàng xác thực đau đến mức không hề có cảm giác buồn ngủ.
- “Uống vào thực sẽ không đau?”
- “Đương nhiên.”
A Viên sảng khoái tiếp nhận, cau mày uống một hơi, uống xong rồi, cư nhiên nói: “Thêm một chén.”
Triển Ẩn kinh dị nhìn nàng: “Uống nữa, nhất định say đó. Rượu này là do nghĩa phụ ta ủ trong đất lâu ngày, tác dụng rất chậm.”
A Viên khí khái vỗ đùi một cái: “Ta muốn uống rượu, sau đó hảo hảo ngủ một giấc. Ta sợ nhất là đau.”
Triển Ẩn bất đắc dĩ, lại đi rót một chén đến.
Quả nhiên là hảo tửu, hương thơm đậm đặc nhưng không nồng, A Viên sau khi
uống hai chén, cảm thấy thân thể nóng hôi hổi, mặt cũng có chút nóng.
Đau đớn trên chân dường như có chút phai nhạt. Nàng cảm thấy rất vừa
lòng, vì thế, lại nói: “Ta muốn uống một chén nữa.”
Triển Ẩn trừng lớn ánh mắt: “Tửu lượng của ngươi cao lắm sao?”
- “Ân, đúng vậy, ta trước kia cùng phụ, phụ thân thường uống rượu cùng nhau.”
- “Được rồi, một chén cuối cùng.”
Triển Ẩn lại chạy đi rót một chén, thầm nghĩ, sớm biết đã trực tiếp đưa bình rượu ra rồi.
A Viên sau khi uống liền ba chén, cảm giác cực kỳ tốt.
Lan Ẩn ngồi ở trước giường nàng, ánh mắt nhu tình nhìn nàng. Trong lòng
nàng âm thầm vui mừng, nàng chính là vì hắn như vậy mới cho rằng hắn hẳn thích nàng, như vậy, rốt cuộc đó chỉ là suy nghĩ của nàng, hay hắn thật sự thích nàng? Nếu hắn thích nàng, vì sao lại vắng vẻ nàng chứ? Nàng
quyết định ỷ vào cảm giác say muốn hỏi cho rõ ràng.
- “Lan Ẩn, ngươi thích ta không?”
Hắn thấp giọng nói: “Thích.”
Nếu thích, như vậy…A Viên xấu hổ cúi đầu, cắn môi nửa ngày mới lấy hết can đảm hỏi: “Vậy ngươi, vì sao không ngủ cùng ta?”
Nửa ngày hắn cũng không có trả lời.
- “Rốt cuộc vì sao?” A Viên bằng bất cứ giá nào, giữ chặt cánh tay Lan Ẩn, quên đi, đã xấu hổ thì xấu hổ tới cùng đi.
Tay Lan Ẩn rút ra một chút, đột nhiên ngược lại nắm lấy nàng. Nhanh mạnh
tựa hồ muốn khảm nàng vào người, cảm giác này thật giống như hồng giang
cuộn sóng. A Viên ngượng ngùng tránh ra, sau đó thấp giọng nói: “Lan Ẩn, ta thích chàng.”
Cơ thể căng thẳng, bị Lan Ẩn gắt gao ôm vào lòng. Sau đó là ôn nhu hôn, giống như hạn hán lâu ngày gặp mưa.
A Viên không thở nổi, đang hoảng hốt, đột nhiên tay hắn đưa đến bên hông
nàng. Nàng lại cảm thấy khẩn trương, nhớ đến đêm hôm đó động phòng. Nàng có phải hay không nên nghe lời khuyên của Nặc phu nhân, chủ động một
chút? Quên đi, hôm nay liên bất cứ giá nào. Nàng cầm tay hắn, nhẹ nhàng
di chuyển hướng lên trên, đặt ở sợi dây thắt trên ngực, tay hắn chần
chừ, A Viên thực khẩn trương, hắn sẽ dừng lại sao? Nàng đành phải nhích
người gần sát thêm một chút, cả mặt đỏ bừng như bị thiêu nóng, nàng căn
bản không dám nhìn Lan Ẩn. Thiên a, nàng đã đến cực hạn của chính mình,
hắn nếu vẫn thờ ơ, nàng sẽ hoàn toàn buông tay.
Trên người buông
lỏng, nàng nhắm mắt cũng cảm nhận được y phục đang bị cởi bỏ từng món
một. Sau đó, là da thịt nóng bỏng dính sát vào nhau. Nàng kích động cực
kỳ, nhưng lại không dám đẩy, tùy ý hắn ở trên người mình hôn, ngón tay
tùy tiện di chuyển. Chạm đến chỗ nào, chỗ đó liền như bị châm, như thiêu như đốt.
Dần dần, tay hắn đặt ở trên thắt lưng mềm mại của nàng, dùng sức nâng lên trên, nàng cảm giác được giữa hai chân khác thường,
còn chưa kịp hiểu có chuyện gì xảy ra, đã bị một thứ cứng cáp xuyên qua.
Nàng luôn luôn sợ đau, nước mắt nháy mắt trào ra, lại bị hắn dùng miệng hút vào. Tiếng nức nở cũng bị môi hắn ngăn chặn.
Thân thể giống như thuyền hoa bồng bềnh giữa sóng lớn hồng giang, chính là
cuộn trào mãnh liệt, tầng tầng lớp lớp bất tận, hơi thở nam tính thổi
qua tai nàng, tựa như làn gió mát tảng sáng.
Sau cơn đau là một
cảm giác thỏa mãn kỳ quái tràn đến, tựa hồ dây leo dựa vào cây đại thụ,
quấn quanh dây dưa, phù hợp mà chuẩn xác.
A Viên bị giày vò đùa nghịch lên xuống, dường như tinh lực của Lan Ẩn vô cùng vô tận, nàng có chút mệt mỏi có chút ảo não.
Không phải nói, uống rượu sẽ không đau sao? Như thế nào không những chân đau
mà phần thân dưới cũng đau. Nàng cảm thấy kỳ quái, lại mệt mỏi, không
kịp suy nghĩ thấu đáo, đã mơ màng chìm vào giấc ngủ.